Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 107:




Khi sinh viên trường họ đăng ký học môn tự chọn, môn tự chọn sẽ không ghi chú tên giảng viên, sinh viên đã đăng ký học môn tự chọn của học kỳ sau, giảng viên là ai không cố định, kỳ nghỉ đông mới sắp xếp giảng viên.

Tề Ngọc Trân biết các môn học tự chọn của trường mình đều diễn ra vào buổi tối, trước khi đồng ý, cô thử dò hỏi ý kiến ​​của giáo viên hướng dẫn về vấn đề sắp xếp chỗ ở, cô vẫn luôn ở ngoài trường, môn tự chọn lại vào buổi tối, việc di chuyển không được thuận tiện cho lắm.

Về vấn đề chỗ ở, giáo viên hướng dẫn đã chỉ cho cô một con đường sáng, bảo cô nộp đơn lên bộ phận quản lý chỗ ở của trường.

Năm ngoái, trường học mới xây không ít nhà ở phúc lợi, cô nộp đơn ngay bây giờ, có thể sẽ được sống trong tòa nhà mới.

Giáo viên hướng dẫn còn dặn cô nhớ mang theo chứng nhận giáo viên do bộ phận cung cấp, nếu được thông qua xét duyệt thì cô có thể ở trong tòa nhà mới rồi.

Tề Ngọc Trân chưa có về nhà bàn bạc với chồng, cô mang tâm trạng kích động rời khỏi văn phòng giáo viên hướng dẫn, đến văn phòng bộ phận liên quan đến chỗ ở để hỏi về nhà phúc lợi.

Cô hỏi nhân viên công tác có cần đợi đến tháng 8 sau khi cô nhận được kết quả phỏng vấn thi viết, mới có tư cách điền vào đơn xin nhà phúc lợi hay không.

Nhân viên nhìn vào tài liệu cô đưa, nói thẳng không cần, bởi vì sau khi kết thúc công việc xét duyệt, bộ phận giảng viên tức khắc đưa danh sách cho họ rồi, trong đó có tên Tề Ngọc Trân.

Có nghĩa là, cô đã có suất nhà ở phúc lợi từ lâu, sau khi điền xong đơn xin, cô có thể hẹn thời gian đi xem nhà. Phía trước cô cũng không có ai xếp hàng chờ nhà ở, cô thích căn nào thì chọn căn đó.

Trường học mới khôi phục công tác giảng dạy bình thường chưa được mấy năm, lại xây dựng thêm nhiều nhà phúc lợi, nhà phúc lợi dồi dào, việc phân chia nhà ở tạm thời không tính đến thâm niên và lý lịch giảng dạy của giáo viên, chỉ tính đến số lượng thành viên trong gia đình.

Sau khi biết có quyền lựa chọn, Tề Ngọc Trân mặc kệ có phân chia công bằng hay không, điền số lượng thành viên gia đình là 2. Khai báo trung thực, không tính đến đứa con chưa chào đời.

Nhà ở của trường học phân dù tốt nhưng cũng không đến mức quá xuất sắc, chờ đứa bé lớn hơn, hai vợ chồng chắc chắn sẽ có một ít tiền tích lũy, có thể mua căn nhà lớn hơn để ở.

Du Niệm nhìn Ngọc Trân vừa đến mùa đông sẽ mặc dày như gấu:

“Trên miệng mình thì đồng ý xem luận văn, thực tế là sẽ không xem. Cậu cũng vậy, đừng để sinh viên bắt nạt, may mà môn tự chọn không có nhiều người nghe giảng, nếu chồng cậu có thời gian, có thể để anh ta đến nghe cậu giảng, ngồi ở hàng đầu, như vậy cậu sẽ không căng thẳng nữa."

Cô ấy biết học kỳ sau Ngọc Trân sẽ đi làm giáo viên môn tự chọn, môn tự chọn mới được mở trong hai năm gần đây, bởi vì diễn ra vào buổi tối, thực sự bất tiện với những giáo viên có nhiều tiết học ban ngày, nên không có nhiều giáo viên sẵn sàng nhận dạy môn này, sinh viên cũng không mấy tích cực lên lớp.

"Buổi học đầu tiên anh ấy sẽ đi cùng tôi." Cô sẽ không nói với Niệm Niệm chuyện Tầm Chu chủ động muốn đến lớp học cùng cô.

Hai vợ chồng đã chọn xong nhà ở, trường học hết sức hào phóng, hai vợ chồng có thể chọn căn nhà mình muốn từ những căn nhà phúc lợi có diện tích từ bốn mươi đến sáu mươi mét vuông.

Tống Tầm Chu không chút do dự lựa chọn căn nhà vệ sinh riêng, tức là căn nhà mới được trường xây dựng hai năm trước, diện tích năm mươi mét vuông, không có bồn cầu có nút xả nước, nhưng có bệ xí xổm, không cần tự mình đi đổ bô.

Tề Ngọc Trân vẫy tay chào tạm biệt Du Niệm, Du Niệm ngồi vào xe khách, xe khách khởi hành rồi mà Tề Ngọc Trân vẫn đứng đó mãi chưa rời đi.

Giờ đây có thể coi như là mỗi người một ngả rồi nhỉ? Sinh viên từ năm nhất đến năm 3 đã được nghỉ đông, sinh viên năm 4 cũng lần lượt ra trường, trường học vắng vẻ hơn nhiều.

"Ngọc Trân, về nhà thôi." Tống Tầm Chu đang mua đồ ăn gần nhà xe, anh mua xong quay lại, thấy Ngọc Trân vẫn đứng gần nhà xe, anh lên tiếng gọi cô.

Giọng nói của chồng kéo Tề Ngọc Trân ra khỏi tâm trạng buồn bã, cô dắt tay chồng:

“Hai ngày nữa chúng ta đi mua bàn làm việc được không?"

Hai vợ chồng đã dọn về nhà mới, vừa dọn vào, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm, đồ đạc lớn chỉ có giường và tủ quần áo, còn lại cần mua sắm dần dần. Nhà mới không có phòng làm việc, cô dự định đặt bàn làm việc trong phòng ngủ.

Tống Tầm Chu:

“Được thôi, mua thêm một số kệ sách tự lắp ráp nhỏ, chúng ta tự lắp đặt xong rồi đặt trong phòng khách."

Hai vợ chồng vừa thảo luận về đồ đạc trong nhà vừa cùng nhau đi về nhà.

Môn học tự chọn của Tề Ngọc Trân dạy là Về sâu bệnh gây hại cho cây nông nghiệp.

Môn Sâu bệnh hại được đưa vào chương trình đào tạo của chuyên ngành Nông học, môn tự chọn không cần dạy quá sâu, dạy đơn giản một chút cũng được rồi.

Dù gì đây là lần đầu làm giảng viên, sau khi nhận được nội dung khóa học tự chọn, chỉ cần không ra ngoài thăm họ hàng, Tề Ngọc Trân đều ở nhà soạn giáo án, trước khi ngủ tưởng tượng cảnh mình sẽ giảng dạy.

Sinh viên năm hai bắt đầu học môn tự chọn từ tuần thứ ba của học kỳ, môn tự chọn có tổng cộng mười hai tiết mỗi kỳ, mỗi tiết một giờ. Tiền lương cho mười hai giờ dạy không nhiều, nhưng là một giảng viên mới, Tề Ngọc Trân vẫn sẵn lòng dành nhiều thời gian để chuẩn bị.

Thời gian dạy môn tự chọn của cô là từ bảy giờ đến tám giờ tối. Ngày dạy tiết đầu tiên, Tề Ngọc Trân ăn tối xong liền cùng Tống Tầm Chu đến phòng học.

Tống Tầm Chu cầm phấn, bảo Ngọc Trân đứng xa một chút, anh tự tay che mũi và miệng, bắt đầu vẽ các loại sâu bệnh cần nhận biết hôm nay lên bảng.

Tối nay chủ đề là sâu bệnh hại lúa, học sinh trong lớp đều thuộc khoa Nông học, nhưng không phải tất cả đều học chuyên ngành Nông học, còn có sinh viên từ các chuyên ngành khác, như chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Sinh viên chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp về cơ bản sẽ không tiếp xúc với môn Sâu bệnh hại này, nhà trường cũng sẽ không chuẩn bị sách giáo khoa riêng cho môn học tự chọn. Tề Ngọc Trân muốn mọi người biết các loại sâu bệnh, nên dự định vẽ chúng lên bảng.

Chủ yếu cần vẽ đơn giản, cô không thể dùng phấn vẽ chi tiết từng con sâu, chỉ định vẽ các đặc điểm chính của các loài sâu bệnh.

Có khi cô vẽ xấu cũng sẽ tạo ra hiệu ứng khác biệt cho lớp học.

Chồng cô biết cô dự định vẽ sâu bọ, đã chủ động nhận nhiệm vụ vẽ giúp.

Trời biết anh đã khổ sở thế nào khi nhìn vào hình ảnh sâu bệnh để luyện vẽ đơn giản, lý do nhận việc này chỉ là không muốn Ngọc Trân phải nhảy lên bục giảng để vẽ.

Nếu Ngọc Trân biết suy nghĩ của chồng, chắc chắn sẽ nhảy lên đánh anh một trận.

Cô không lùn!

Hoà Đô không phải là nơi của những người cao lớn, bảng đen có chiều cao vừa phải!

Cô chọn năm loại sâu bệnh hại lúa phổ biến, có hai loại sâu bám vào lá lúa, chồng cô đã vẽ cả lá lúa, trông rất sống động!

Cô vốn định vẽ đơn giản, không ngờ chồng cô lại vẽ giống hệt như trong hình.

Còn là dùng phấn để vẽ, không biết độ khó đã tăng lên bao nhiêu lần.

Sau khi vẽ xong năm loại sâu, Tống Tầm Chu tạm thời rời lớp học để rửa tay.

Dạy xong, họ sẽ đi tắm ở nhà tắm của trường, nếu không tắm được thì về nhà rửa mặt và gội đầu.

Cảm giác bụi phấn rơi lên người thật sự rất khó chịu.

Tống Tầm Chu trở lại và ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, có thể nói là khu vực bị bụi phấn tấn công nhiều nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.