Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 111: Hoàn




Em gái bước vào, Tống Tầm Chu bảo em đứng ngoài cửa một lát, đừng để chị bị lạnh.

Tống Lan Hinh còn chưa biết cô đã mang thai, Tề Ngọc Trân cố ý giấu, làm sao cô ấy biết được.

Trước đây khi đến nhà chị gái, anh rể cũng như vậy, không cho cô ấy đến gần chị gái ngay, cô ấy đã quen rồi.

Tống Lan Hinh đứng ngoài cửa phàn nàn, phàn nàn bạn trai cô ấy lại cho cô ấy leo cây.

Sau này cô ấy sẽ không bao giờ hẹn hò với anh ta nữa.

Tống Tầm Chu:

“Mùa đông ra ngoài làm gì, ở nhà không tốt hơn sao?"

"Hai đứa em chưa kết hôn, nam nữ độc thân ở chung phòng nhiều không tốt, anh rể ngày nào cũng ở cùng chị đứng nói chuyện không thấy đau lưng à." Tống Lan Hinh bắt đầu châm chọc anh trai mình.

Tề Ngọc Trân bảo Lan Hinh lại gần, đưa túi chườm nóng của cô cho cô ấy sưởi ấm.

Nghe lời chị gái, Tống Lan Hinh chạy vọt đến bên chị ngồi xuống, bắt đầu than vãn.

Cô ấy có một người bạn trai đã quen nhau một năm, ông nội bà nội đều biết, cũng đã từng gặp mặt, bạn trai của cô ấy cũng đã để lại ấn tượng không tệ cho hai ông bà.

Nếu không có gì bất ngờ thì hai người sẽ kết hôn.

Tề Ngọc Trân đã từng gặp người rất có khả năng sẽ trở thành em rể tương lai, từ cách ở chung với nhau giữa hai người qua cánh cửa, có thể nhìn ra, người đàn ông kia quả thật không tệ, tuy không tỉ mỉ bằng Tầm Chu, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Suy nghĩ của cô là:

“Em có thể hỏi ý kiến ba mẹ? Cậu ấy bận rộn giống như ba mẹ, chỉ là hai người khác chuyên ngành, sẽ không giống như ba mẹ, ba mẹ muốn bận cùng bận, muốn nhàn cùng nhàn. Em không thích cậu ấy hay thất hẹn, chị khuyên hai người nên chia tay sớm thì hơn, kết hôn rồi mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nhiều."

Suy nghĩ của cô là khuyên chia tay.

Đừng ở bên nhau mà làm khổ nhau.

Tống Tầm Chu:

“Anh cũng không thích hẹn rồi bị thất hẹn, anh chưa bao giờ thất hẹn với Ngọc Trân."

Khi anh bận, anh sẽ không hẹn với Ngọc Trân, nếu ai đó đột nhiên tìm việc cho anh làm, không phải chuyện gấp, anh đều sẽ từ chối.

Tề Ngọc Trân:

“Khác nhau mà, chúng ta là vợ chồng, ngày nào cũng gặp nhau, Lan Hinh kết hôn với cậu ấy rồi, có thể không khác gì thủ tiết."

Vợ chồng họ không có chuyện thất hẹn, rất ít khi hẹn trước sẽ đi đâu gặp nhau hoặc đi đâu chơi.

Ra ngoài hầu như là cùng nhau đi mua đồ, nếu hẹn thì hẹn ngày nghỉ không làm gì, nằm cả ngày.

Cách họ ở bên nhau rất khác với nam nữ chưa kết hôn.

"Được rồi, em đi tìm anh ấy chia tay, cứ coi em như người dễ dãi vậy!" Tống Lan Hinh đứng dậy, định chia tay.

Tống Tầm Chu không thể không nhắc nhở em gái một câu:

“Em đừng làm ầm ĩ đến mức ai cũng biết, dù sao ba mẹ của cậu ấy cũng là đồng nghiệp của ba mẹ, em để cậu ấy tự nghĩ cách nói với ba mẹ chuyện đã chia tay, em tự mình ầm ĩ chỉ khiến mọi chuyện to thêm, hiểu lầm người ta làm chuyện có lỗi với em."

"Anh ấy đúng là đã làm chuyện có lỗi với em! Thất hẹn với em là có lỗi với em! Phiền chết đi được, tưởng em gần ba mươi tuổi rồi là không có ai thèm nữa sao? Người thích em nhiều lắm, anh ấy là cái thá gì!" Tống Lan Hinh hậm hực bỏ đi.

Em gái đi rồi, Tề Ngọc Trân không nhịn được suy nghĩ:

“Chúng ta có phải đang thêm dầu vào lửa rồi đúng không?"

"Đúng là đổ thêm dầu vào lửa rồi, nhưng đặt mình vào địa vị của em ấy thử nghĩ xem, anh thật sự không thể chịu đựng được việc bị thất hẹn, lại còn thất hẹn nhiều lần, kiên nhẫn của anh đối với người khác có hạn."

Tề Ngọc Trân:

“Kiên nhẫn của em đối với anh là vô hạn, nhưng với người khác thì thật sự có hạn, em có thể nhìn ra Lan Hin đã dành tình cảm cho mối quan hệ này, thật sự thích người ta, dù sao em ấy cũng không thích ra ngoài, mùa đông giá rét, chỉ cần không đi làm, em ấy càng thích trốn trong chăn ấm, Lan Hin vì tình yêu mà ra ngoài bị thất hẹn, tức giận muốn chết."

"Tính của em ấy vốn không tốt, có thể có chuyện rồi."

Tề Ngọc Trân biết sẽ có chuyện:

“Thật sự có thể có chuyện rồi, vì không thể dứt khoát chia tay."

"Nếu đối tượng của em ấy khi em ấy đề cập chia tay mà không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ồ hoặc ừ một tiếng, anh có thể tưởng tượng ra cảnh Lan Hin về nhà khóc lóc om sòm rồi." Tống Tầm Chu chỉ may mắn là sau khi thi đại học trở về Hoa Đô, anh luôn kiên trì không ở cùng gia đình.

Em gái Tống Lan Hinh là một nhân tố rất không ổn định.

Tề Ngọc Trân có hơi lo lắng:

“Tính cách của Lan Hinh va An Lâm hơi giống nhau, nhưng em thấy em ấy không có sự phóng khoáng của An Lâm, nếu đối phương thật sự không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại, chứng tỏ không phải người tốt, không xứng đáng với tình cảm của Lan Hinh, sau khi Lan Hinh khóc xong, chúng ta mang đồ ăn ngon cho em ấy được không? Đồ ăn ngon có thể tạm thời xoa dịu trái tim bị tổn thương của Lan Hinh."

An Lâm đã trở về quê, khi trở về quê còn viết thư gửi đến trường học của cô, kể về việc sau khi về nhà cô ấy đã dọn dẹp tên cặn bã như thế nào, một lần nữa lên đ.ỉnh cao cuộc đời.

Có thể thấy từ bức thư của An Lâm tâm trạng của cô ấy rất tốt, có thể đã gặp một số chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô ấy.

Tống Tầm Chu không muốn đồng ý lắm, nhưng Ngọc Trân đề cập, anh không thể không đồng ý:

“Được thôi, nhưng chuyện này vẫn cần em ấy tự mình nghĩ thông mới được, chúng ta không thể can thiệp quá mức."

"Em biết."

Tống Tầm Chu bỗng nhiên tò mò:

“Năm đó có ai khuyên em đừng kết hôn với anh không?"

"Làm sao có được, anh tốt như vậy, ai dám khuyên chia tay chứ?"

Vì hòa bình gia đình, có cũng không dám nói.

Tống Tầm Chu gật đầu, không hề khiêm tốn:

“Anh thật sự hơn nhiều người đàn ông khác."

Tề Ngọc Trân cũng gật đầu nghiêm túc:

“Đúng vậy, bây giờ là người chồng tốt, sau này sẽ là người ba tốt."

Nói đến người ba tốt, Tống Tầm Chu không dám hứa:

“Khi anh hung dữ với con, em sẽ đứng về phía anh hay đứng về phía con?"

"Anh à, em sẽ đứng ở giữa, dỗ dành cả hai bên."

Tống Tầm Chu cũng không tranh cãi nữa:

“Đúng là phong cách của em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.