Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đều dựa vào ngoại hình của cô, ngoại hình và khí chất của cô khiến anh rung động.
Tống Tầm Chu từ vẫn luôn là một người tương đối lý trí, tuy rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng anh vẫn quan sát Ngọc Trân thật lâu mới lựa chọn chủ động tấn công.
Rất khó để làm cho Ngọc Trân chủ động thích anh.
Nói chính xác hơn, rất khó để khiến cô thích anh và chủ động bày tỏ tình cảm của mình.
Nghe chồng nói nhiều như vậy, Tề Ngọc Trân mới thở phào nhẹ nhõm:
“Vẫn có chút hữu dụng, có thể học thêm mấy chữ…”
Vì chồng đang tiến gần sát người cô nên cô không thể nói hết lời.
Cô nghĩ ngày này rồi sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đột ngột như vậy.
Thân hình mảnh khảnh của cô không khỏi khẽ run lên, khi cô không nói nữa thì anh liền dừng lại.
“Anh đi thắp đèn để lấy đồ.”
Tống Tầm Chu sờ soạng đứng dậy thắp đèn dầu.
Tề Ngọc Trân quay mặt vào tường, không xem anh đang lấy gì, không cần nhìn cô cũng đoán được đó là gì.
Anh lấy đồ, đặt ngọn đèn dầu lên tủ đầu giường, không nằm xuống giường ngay mà ngồi ở mép giường quay lưng lại với cô làm gì đó.
Tề Ngọc Trân chỉ lén nhìn và càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, anh đang cầm một chiếc bao cao su.
Họ mua bao cao su khi xuống thị trấn mua sính lễ, anh nói rằng không muốn có con quá sớm nên đã mua nó.
Có vẻ như đã chuẩn bị xong, anh tắt đèn dầu trước khi nằm xuống.
Tề Ngọc Trân biết nếu tiếp tục, cô sẽ khó mở miệng nói chuyện, vì vậy cô nói:
“Sau này anh muốn thì nói cho em biết, để em chuẩn bị tinh thần.”
“Được.”
...
Sau khi kết thúc, hai vợ chồng chỉ lau người đơn giản rồi nằm trở lại giường.
Tề Ngọc Trân khó có thể bỏ qua những cảm xúc dưới thân, như thể chồng chưa rời đi.
Đây là lần đầu tiên của cả hai vợ chồng, dù chồng đã rất dịu dàng nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cô chỉ có thể xoa dịu tâm trạng ngượng ngùng bằng cách nói ra điều trước đó cô chưa nói xong:
“Em không biết học cấp ba có thể nhận biết thêm được mấy chữ, em không học cấp ba, nhưng anh có thể dạy em đọc và viết. Nếu sau này chúng ta tạm thời xa nhau, em có thể viết thư cho anh hoặc anh có thể viết thư cho em.”
Biết cô đang đổi chủ đề, Tống Tầm Chu cảm thấy Ngọc Trân có thể coi anh như bạn cùng phòng thay vì chồng:
“Anh không muốn xa em.”
Tề Ngọc Trân: “Em không muốn xa anh, chỉ là nếu như.”
Anh không đề cập đến tương lai mà chỉ tập trung vào những gì đang xảy ra hiện tại:
“Anh không muốn anh làm bạn cùng phòng của em, anh là chồng em.”
Hai người sống chung mấy năm, chồng và bạn cùng phòng gần như giống nhau, Tề Ngọc Trân nghĩ như vậy nhưng không nói ra, cô nói khác.
“Em luôn coi anh như chồng của mình, chỉ là lần đầu tiên vẫn chưa quen, về sau sẽ từ từ quen.”
“Tối mai tiếp tục quen.”
“Cách một hai ngày thôi, ngày nào cũng như vậy thì em chịu không nổi.”
Tề Ngọc Trân khó có thể chấp nhận mỗi ngày đều làm.
“Được rồi, tối ngày kia chúng ta tiếp tục.”
“Ừm.”
“Có phải anh quá thô lỗ cho nên em không thích?”
Tối chồng cô sẽ nói hơi nhiều.
Tề Ngọc Trân biết anh quan tâm đến cô nên cô đã nói hết cảm xúc thực sự của mình.
Tống Tầm Chu nghe xong biết không khác nhau suy nghĩ của mình cũng là bao.
“Về sau nhất định sẽ quen.”
“Ừm, chúng ta cứ từ từ.”
...
“Buổi trưa muốn ăn gì?”
Tống Tầm Chu hỏi hai chị em đang ngồi học bài trước cửa chính.
Bắt đầu từ tháng chín năm ngoái, Tề Ngọc Trân bắt đầu cuộc sống học tập của mình.
Bây giờ cô không học nội dung cấp ba mà học với em gái.
Bây giờ đã là tháng bảy, em gái đã tốt nghiệp lớp chín và nhận được thư giới thiệu, ngày kia sẽ lên cấp ba trong thành phố để thi tuyển sinh.
Công xã có năm em mới tốt nghiệp cấp hai đi thi tuyển sinh, lúc đó em gái và bốn người nữa lên thành phố thi.
Tề Ngọc Trân đang kiểm tra em gái phần điền vào chỗ trống, cô đã học kiến thức cấp ba gần một năm, trong quá trình học, cô ôn lại một số nội dung cấp hai, giúp em gái kiểm tra phần điền vào chỗ trống là không thành vấn đề.
Anh rể không nêu tên người, Tề Ngọc Liên biết anh rể đang hỏi chị gái mình nên cô ấy không nói gì, thầm niệm trong đầu, bánh đường, bánh đường, bánh đường.
Hình như đọc vài lần, chị gái có thể nghe được suy nghĩ của cô ấy.
“Ăn mì cán bằng tay.”
Tề Ngọc Trân trả lời chồng.
Cô dường như nghe được suy nghĩ của em gái mình, liền nói thêm:
“Làm thêm chút bánh đường đi, em muốn ăn bánh đường.”
“Được rồi, anh đi làm bánh đường trước.”
Tống Tầm Chu đi vào phòng bếp làm bánh đường.
Đợi chồng ra khỏi phòng chính đi vào bếp, Tề Ngọc Trân nói với em gái:
“Em ăn bánh đường vào buổi trưa, nếu cảm thấy chưa đủ, còn muốn ăn thì chị sẽ nhờ anh rể tối mai làm một ít bánh đường, sáng hôm sau em có thể mang chúng theo để ăn trưa.”
Cô không nghe được tiếng lòng của em gái, trước đó cô ấy lẩm bẩm muốn ăn bánh đường, hôm nay đội sản xuất được nghỉ một ngày, chồng cô có thời gian làm bữa trưa, anh đến hỏi thì cô bảo anh làm bánh đường.
Tề Ngọc Liên:
“Hôm nay ăn bánh đường, ngày kia em muốn ăn bánh thịt.”
“Chờ em nhận được giấy báo trúng tuyển cấp ba, chị và anh rể sẽ trả tiền phiếu thịt. Các em muốn ăn bánh bao thịt hay bánh nhân thịt thì bọn chị sẽ làm cho em ăn.”
Hiện tại cô đã kết hôn, lại còn có tiền nên có thể làm chủ.
Vì xã viên không phát phiếu gạo phiếu thịt nên cũng không có phiếu thịt, may mà có con đường thu phiếu thịt.
“Em muốn cả bánh nhân thịt và bánh bao nhân thịt! Em nhất định sẽ đỗ cấp ba!”
Nhìn thấy ý chí chiến đấu của em gái mình, Tề Ngọc Trân cảm thấy kỳ thi tuyển sinh sẽ ổn.
...
Từ công xã vào thành phố phải mất hai tiếng, kỳ thi tuyển sinh bắt đầu lúc chín giờ sáng, để tránh đến trễ, năm thí sinh thống nhất tập trung lúc sáu giờ sáng để đi vào thành phố.
Tề Ngọc Liên phải rời nhà đi tập trung tại công xã lúc năm giờ ba mươi sáng, Tề Ngọc Trân và em gái dậy đúng giờ, giúp em gái kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.
Mang theo đầy đủ lương khô, ấm nước nhỏ, ngẫm lại thì cô vẫn đưa em gái đến điểm tập trung ở công xã rồi mới về nhà.
Lúc cô trở về nhà, Tống Tầm Chu đã rửa mặt xong và đang làm bữa sáng.
Bữa sáng là đơn giản nhất, chỉ cần luộc khoai lang, khoai tây hoặc cháo.
“Kỳ thi tuyển sinh cấp ba không khó, chỉ cần Ngọc Liên nhớ kỹ là có thể đậu. Chỉ cần đợi tin vui của thôi.”
“Một học sinh giỏi như anh không hiểu được nỗi lo lắng của những học sinh bình thường khi tham gia kỳ thi.”
“Là lỗi của anh, anh không đứng nói chuyện nữa, anh sai.”
Tống Tầm Chu cố ý trêu chọc.
Tề Ngọc Trân nhìn ra ngoài, không thấy ba mẹ và các em trai, cô ôm eo chồng nói:
“Đúng là anh đã đứng nói chuyện nên không đau lưng, nhưng anh nói đúng, nghe anh nói xong, em không lo nữa nữa. Cảm ơn anh.”
Nói xong cô buông tay ra.
Tống Tầm Chu thấp giọng nói:
“Anh mới đi lấy củi, còn chưa rửa tay nên không thể ôm lại em. Xem ra ba mẹ cũng sắp dậy rồi, giờ nghỉ trưa anh lại ôm em.”
Đây là thói quen nhỏ của vợ chồng, trước đây chỉ có Ngọc Trân mới có thói quen này, bây giờ anh cũng có.
Ngọc Trân thích “trả lễ”, khi anh hôn cô, cô sẽ hôn lại anh.
Lần đầu tiên hai người sinh hoạt vợ chồng, Ngọc Trân không nói gì, lần thứ hai cô nói mình là người chủ động, anh lại để cô chủ động.
Cô nhớ lại chi tiết lần đầu cũng gần giống như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn thua.
Sau đó, cô không muốn trả lễ khi sinh hoạt vợ chồng nữa, chỉ thỉnh thoảng ngẫu hứng mới chủ động.
Có lẽ anh hiểu vợ mình muốn mọi chuyện cần phải có qua có lại nên đã hình thành thói quen nhỏ như vậy mà không hề hay biết.
Anh hiểu lầm rồi, Tề Ngọc Trân thật sự không cần anh đáp lại, cô chỉ cảm thấy anh rất tốt với cô, cô cũng phải đáp lại anh.
Ban ngày cô phải làm việc, sáng sớm Tề Ngọc Trân vẫn lo lắng về em gái mình, sau khi bắt đầu làm việc thì cô không còn nghĩ đến kỳ thi của em gái mình nữa.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, khi trời gần tối Tề Ngọc Liên về nhà cùng hai anh trai.