Tống Tầm Chu chỉ nói mấy câu đơn giản đối về vấn đề này, khi còn nhỏ anh đọc sách vật lý bằng tiếng nước ngoài của ba mẹ, ba mẹ cảm thấy anh đọc không hiểu nên đổi sang cuốn sách vật lý cấp ba cho anh đọc, đối với anh, hiểu được vật lý cấp ba không khó.
Tâm trạng của ba mẹ anh là do chính Tề Ngọc Trân tưởng tượng ra ... Học sinh tiểu học đọc sách vật lý cấp ba không bình thường lắm…
Quả nhiên cả nhà đều là người thông minh.
Cô hỏi chồng mình liệu anh có thể hiểu được ngoại ngữ không.
Tống Tầm Chu thừa nhận lúc đó không hiểu chữ nên chỉ xem hình, giống như xem sách tranh.
Tuổi thơ của cô và tuổi thơ của anh dường như khác nhau.
Chợt nhớ chồng nói ba mẹ là nhà nghiên cứu, cô mơ hồ hiểu ra sự kém cỏi của mình.
Hai vợ chồng tắm rửa xong rồi cùng nhau ngồi học bài.
Tống Tầm Chu không có thời gian để hiểu rõ trước khi dạy Ngọc Trân, hiện tại hai người đang làm bài tập cùng nhau, anh thường làm xong trước, sau khi làm xong sẽ đợi năm phút, nếu Ngọc Trân không giải quyết được vấn đề trong vòng năm phút, anh sẽ hướng dẫn Ngọc Trân giải đề.
Anh sẽ không trực tiếp nói đáp án cho Ngọc Trân, dù sao trong kỳ thi tuyển sinh đại học hiếm khi có những câu hỏi giống hệt như này nên anh chỉ có thể hướng dẫn Ngọc Trân giải đề.
Ngọc Trân có thể đứng đầu khi học cấp hai cho thấy nền tảng của cô không tệ và không khó để hướng dẫn.
Biết được cách làm của một loại bài khác, hiểu tổng cộng ba loại đề trong một buổi tối, Tề Ngọc Trân thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước họ vào thành phố mua các loại tài liệu học tập, Tầm Chu đã nói với cô, sau này khả năng anh sẽ hung hăng hơn khi hai người cùng học, nếu hung hăng với cô, anh sẽ xin lỗi.
Tại sao phải mắng khi phải vừa mắng vừa và xin lỗi.
Khi chồng cô nói điều này, cô không hoàn toàn hiểu ý anh, cô không thể tưởng tượng được bộ dáng tức giận của chồng, lòng cô có chút bất an, nhưng sau khi học tập thực tế thì biết anh không hề tức giận mà vẫn rất kiên nhẫn với cô.
Cô đại khái hiểu ý đó của anh, lúc trước anh không lựa lời để nói, anh muốn nói rằng anh sẽ không dạy cô nội dung sách giáo khoa nhẹ nhàng như trước mà sẽ rất nghiêm khắc.
Cô hiểu rằng một người thầy nghiêm khắc sẽ tạo ra một đệ tử tốt.
Chỉ tiếc anh không phải thầy giáo nghiêm khắc nên không hung hăng lắm.
Có lẽ thầy giáo Tống cũng hiểu, nếu anh tức giận và lo lắng thì cô sẽ trở nên lo lắng, càng lo lắng thì khả năng học tập càng kém, chỉ còn lại mấy ngày, không thể tập trung học tập là rất nguy hiểm, nên vẫn học theo hình thức dạy trước đó, nhưng tốc độ sẽ tăng nhanh hơn, không thể mỗi ngày chỉ học được một chút.
“Đi ngủ thôi, tối mai tiếp tục học.”
Đến giờ, Tống Tầm Chu đặt bút xuống.
Tề Ngọc Trân xem đồng hồ, thấy đã 10 giờ 30 tối, cô thực sự không thể học thêm những loại câu hỏi mới nữa, chỉ có thể đứng dậy và lười nhác vươn vai:
“Hy vọng tối nay có thể nằm mơ đến việc giải đề.”
“Nếu ban đêm còn mơ thấy giải đề, điều đó có nghĩa là em ngủ không ngon, đó là ác mộng.”
Tống Tầm Chu bội phục sự nghiêm túc của cô.
“Trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc thì đó là mộng đẹp. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học mà gặp giấc mơ như vậy quả thực là một cơn ác mộng. Không nói chuyện với anh nữa, em muốn ngủ sớm một chút.”
Tề Ngọc Trân đi vệ sinh, đi vệ sinh xong chạy nhanh lên giường.
Chồng cô nói rằng trước kỳ thi đại học thì sẽ không sinh hoạt vợ chồng, đó chính xác là điều cô mong muốn, mang thai ngoài ý muốn sẽ đem lại phiền phức, hiện tại họ không thể để những chuyện khác ảnh hưởng đến kỳ thi của mình.
Lúc Tống Tầm Chu đi vệ sinh trở về thì đã thấy cô đã nằm trên giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vì sao đột nhiên cảm thấy tâm lý của Ngọc Chân tốt hơn anh rất nhiều?
...
“Nhóm học của chúng ta có giáo viên, đi học ở hội trường của công xã, sao em không tới?”
Lần trước An Lâm bị Tề Ngọc Trân từ chối, lần này lại đến gặp cô.
Lần trước cô ấy mời Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân tham gia nhóm học là có mục đích, bởi vì Tống Tầm Chu có vẻ học tốt, hơn nữa cô ấy nhìn thấy Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân từ thành phố trở về với một túi đồ buộc trên ghế sau, cô ấy đoán anh đã mua rất nhiều tài liệu.
Lần đầu tiên bị Tề Ngọc Trân từ chối, cô biết đó là ý của Tống Tầm Chu nên cũng không dây dưa.
Sở dĩ cô đến gặp hai vợ chồng lần này là vì huyện cử một giáo viên lên công xã dạy học, cô ấy muốn thông báo cho họ biết.
Trước đó Tề Ngọc Trân đã cho cô ấy xem tờ báo nên cô ấy luôn muốn trả ơn cô.
Tề Ngọc Trân lại lay động khi nghe tin có giáo viên, nghĩ đến chồng mình, cô dứt khoát từ chối:
“Tầm Chu tương đối thích sạch sẽ, anh ấy phải tắm và giặt quần áo mỗi ngày trước khi bắt đầu học, anh ấy học ở nhà sẽ tiện hơn, thực sự thực sự xin lỗi... …Chị có thể cho em mượn vở bút kí toán, ngữ văn và chính trị của chị không? Cho em mượn vào buổi trưa và em sẽ trả lại cho chị trước khi làm việc buổi chiều.”
Cô không muốn phá hỏng đường lui, có lẽ giáo viên sẽ giảng những câu hỏi trong kỳ dự khảo.
Dự khảo có thể dễ dàng hơn kỳ thi tuyển sinh chính thức và giáo viên có thể cung cấp cho họ phạm vi.
“Em mượn của Canh Tuệ đi, chữ chị như chó bò, Canh Tuệ không cho em mượn thì chị sẽ cho em mượn của chị.”
An Lâm không nói đùa, chữ viết của cô ấy quả thực rất xấu.
“Cảm ơn chị. Sau bữa trưa em sẽ đến hỏi Canh Tuệ. Nếu chị cần thì em có thể cho chị mượn vở toán của em.”
Cô đăng ký thi khoa học tự nhiên, trong khi Canh Tuệ và An Lâm đăng ký nghệ thi xã hội, không thể chia sẻ hoá học vật lý, nhưng vẫn có thể chia sẻ ghi chép của môn toán.
Năm nay khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hầu hết thí sinh trong xã đều đăng ký thi xã hội, không ai chắc chắn học được vật lý, hóa học trong thời gian ngắn nên không có giáo viên vật lý, giáo viên hóa học nào đến.
Một số rất ít người đăng ký học khoa học tự nhiên chỉ có thể tự học hoặc lên thành phố tìm lớp học.
An Lâm không cần:
“Buổi tối đi học chị phải làm đề toán, chị không muốn xem toán nữa, em có thể giữ cho riêng mình, đừng mượn chị, có thể hỏi Canh Tuệ có muốn hay không.”
“Được.”
Nói xong hai người tách ra, Tề Ngọc Trân về nhà nấu cơm, khi chồng về đến nhà, cô lại nhắc đến việc cô lại từ chối An Lâm.
Tống Tầm Chu: “Giáo viên dẫn dắt chúng ta, tu luyện là ở cá nhân. Thầy giáo quan trọng, nhưng năng lực cá nhân và sự nỗ lực cũng rất quan trọng.”
“Anh nói đúng. Ăn trưa xong em đi mượn mấy cuốn vở rồi quay lại học tiếp. Trưa hôm nay sẽ học chính trị phải không?”
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay sẽ học chính trị.”
Họ không nghỉ trưa trong giờ nghỉ trưa và dùng tất cả thời gian đó để ghi nhớ, chủ yếu là ngữ văn và chính trị.
Hóa học đòi hỏi phải ghi nhớ nhiều, nhưng nếu học thuộc rập khuôn lại không có tác dụng nên học vào buổi tối khi có nhiều thời gian.
Thấy ba mẹ về, hai vợ chồng không bàn chuyện học hành nữa.
...
Dự khảo diễn ra đúng như dự kiến, vào lúc 5h30 sáng ngày 20, tất cả các thí sinh trong công xã tham gia dự khảo đã tập trung lên thành phố để dự thi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài ba ngày, dự khảo chỉ diễn ra trong một ngày, điểm số vẫn giữ nguyên, số lượng câu hỏi giảm bớt, buổi sáng thi ngữ văn và toán học, buổi chiều thi chính trị, vật lý, hóa học.
“Đừng căng thẳng, buổi sáng thi xong anh ở đây đợi em, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”
Tống Tầm Chu nghiêng người sờ trán Tề Ngọc Trân, hai người chỉ chạm nhau một lúc rồi rồi nhanh chóng tách ra.
Tề Ngọc Trân lúc này rất căng thẳng, hơi khó thở, sau khi sờ trán chồng, cô ngơ ngác nhìn anh:
“Anh vừa làm gì em à? Em cảm thấy mình hiểu được cái gì đó.”
“Em hiểu gì? Anh không rõ, anh chỉ muốn em thả lỏng và đừng lo lắng.”
“Em hiểu rồi, em tưởng anh muốn sờ trán em để thử xem liệu anh có thể chia sẻ trí thông minh của anh với em không.”
“Em rất thông minh, dù trước đây anh có thông minh hơn em một chút thì bây giờ chúng ta giống nhau. Em không nghe nói rằng sau khi bên nhau một thời gian dài vợ chồng sẽ càng ngày càng giống nhau sao?”
“Ý anh là sau khi ở bên em, anh càng ngày càng ngốc?”