Trâu yếu còn khỏe hơn bò, ba mẹ Tống Tầm Chu khá ngay thẳng. Người quá ngay thẳng sẽ không có kết cục tốt trong thảm họa này, may mà họ có kỹ thuật, kiên quyết dựa vào năng lực để giành lấy nhà được phân phối, diện tích không nhỏ.
Ba mẹ đã sống trong nhà được phân phối của nhà máy nhiều năm, anh không muốn đưa Ngọc Trân đến đó, vừa xa trường, lại còn có người nhà, không tiện. Nên chỗ ở tốt nhất là nơi ở mười năm trước.
Nhưng anh cũng không biết tình hình ngôi nhà ở gần đại học Hoa Đô như thế nào, cần viết thư hỏi ba mẹ, họ trả lời thì anh mới quyết định được.
"Thế nhà riêng của gia đình anh ở đâu, em hỏi nhà của gia đình anh ý, không phải nhà được phân phối của đơn vị... Hay là..."
Hay là bị "tịch thu" vào thời kỳ đánh đổ địa chủ rồi?
Tống Tầm Chu biết cô muốn nói gì:
“Nhà riêng vẫn còn, cơ mà vị trí khá xa, đến lúc đó có thể dẫn em đi xem, nhà anh khá khiêm tốn, chỉ là vấn đề công việc, cứng quá thì dễ gãy."
Tề Ngọc Trân:
“Cứng quá thì dễ gãy, em hiểu ý của anh, nếu xung quanh toàn quan tham nhũng, mà anh vẫn kiên trì làm quan thanh liêm, thì dễ bị vu oan hả?"
"Có thể hiểu như vậy."
Hai vợ chồng nói vài câu về chuyện cứng quá thì dễ gãy, rồi lại quay lại nghiên cứu chuyện trường học.
“Em không học chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp, chắc vẫn được đến xem nhỉ?" Chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp cũng thuộc khoa Nông học, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
"Nếu chuyên ngành đó có bạn học nữ, em có thể quan sát phẩm chất của họ, nếu tốt thì làm quen, tốt nhất đừng nói chuyện với con trai. Một số thằng con trai có vấn đề về đầu óc, em nói chuyện vài câu, họ sẽ nghĩ em thích họ, cứ quấy rầy bám theo mãi. Nếu em nói em đã kết hôn, họ sẽ nghĩ em cố tình nói dối."
Tống Tầm Chu không phải cố tình bôi nhọ, mà thực sự có chuyện như vậy:
“Có một vài người đi học khá phong lưu, cho dù em kết hôn rồi thật, họ cũng không quan tâm, một lòng muốn làm người đàn ông bên ngoài.”
Tề Ngọc Trân nghe xong, mắt càng mở to hơn:
“Người đi học mà cũng vậy á?”
Cô đã nghe rất nhiều lời đồn thổi, về vợ của ai đó lén lút ngoại tình, chồng người này lén lút hẹn hò với vợ người khác.
Cô tưởng rằng người được ăn học là người hiểu lễ nghĩa và biết liêm sỉ.
Tống Tầm Chu:
“Em quên rồi sao? Ngày xưa những người được ăn học lên làm quan ai mà không tam thê tứ thiếp. Những người nhà nghèo sống thôi đã đủ khó khăn rồi, đâu còn tâm sức để bận tâm chuyện thị phi nữa, có một số người được ăn học chỉ thích vợ người khác thôi đấy."
Anh không yên tâm để Ngọc Trân ở chỗ một đống đàn ông chút nào, nếu hai trường đại học gần nhau, thì anh sẽ thuê nhà gần trường của Ngọc Trân, anh sẽ đưa cô đi học mỗi ngày.
"Em không quan tâm họ, nếu anh thích cô gái khác, anh cứ nói với em một tiếng, em sẽ thu dọn hành lý về quê."
Đến ngày đó, cô sẽ cắt đứt tình cảm, một lòng cống hiến xây dựng quê hương.
Sức mạnh của một mình cô có thể rất nhỏ, nhưng xây dựng quê hương vẫn tốt hơn là bị mắc kẹt trong cảm xúc ghen tuông nhiều.
Nếu vì công việc không thể về quê, cô sẽ ở lại cống hiến, xây dựng đất nước!
Tống Tầm Chu:
“Anh cảm thấy trong mối quan hệ của chúng ta, anh mới là người lo được lo mất, em không yêu anh đến thế."
"Lúc anh cảm thấy em không yêu anh đến thế thì anh tỏ ra lo được lo mất. Nếu em không yêu anh, sao em có thể bỏ lại ba mẹ để ở bên anh? Đa phần những người lấy chồng xa đều không có kết cục tốt đâu đấy.
Em có thể thấy anh là người đàn ông độc lập, vì vậy em mới muốn cùng anh về quê hương anh. Từ việc ba mẹ anh yên tâm gửi tiền cho anh làm sính lễ, em có thể thấy anh là người đàn ông đáng tin.
Con gái rất nghe lời ba mẹ là chuyện tốt hay xấu, chủ yếu nằm ở việc ba mẹ là người tốt hay xấu. Con trai rất nghe lời ba mẹ, thường là chuyện xấu, vợ của anh ta mãi mãi chỉ có thể là người ngoài. Anh lo được lo mất tức là không coi em là người nhà, vẫn coi em là người ngoài."
"Không, không phải vậy." Tống Tầm Chu làm sao có thể đồng ý với những lời như vậy.
Đối với anh, anh còn thân thiết với cô hơn em trai em gái, thậm chí hơn cả ba mẹ.
Như thể nghe thấy tiếng lòng của anh, Tề Ngọc Trân nói tiếp:
“Em biết là không phải vậy, còn có một kiểu con trai nữa, không nghe lời ba mẹ, cưới vợ rồi quên mẹ... Anh có phải kiểu người như vậy không?"
"Anh không thuộc kiểu nào cả, làm sao anh có thể quên ba mẹ, hai đứa chúng ta mới là người bị ba mẹ quên."
"Em cũng nghĩ vậy, ba mẹ không có ở đây, anh cả như cha, nên anh mới trở nên dịu dàng đáng tin như vậy."
Vì quanh năm không có ba mẹ ở bên cạnh, anh phải đảm nhận vai trò của ba mẹ, thật sự quá vất vả.
Tống Tầm Chu không định đính chính lời nói của cô, cứ để cô tiếp tục hiểu lầm cũng được. Hiểu lầm như vậy là chuyện tốt đối với anh.
Thang Tuệ thi tuyển sinh đại học được 405 điểm, đỗ vào trường Sư phạm ở quê nhà. Trường Sư phạm không phù hợp đối với người rất hướng nội, rất không muốn tiếp xúc với người khác như Thang Tuệ, may là trường Sư phạm có ngành không phải sư phạm, cô ấy đã chọn ngành không thuộc sư phạm.
Có giấy báo trúng tuyển, Thang Tuệ mua vé dễ hơn rất nhiều, trước Tết đã có thể rời đội sản xuất.
Sáu giờ sáng mùa đông, cô ấy thu dọn một túi bạt dứa hành lý, rồi xách hành lý rời đi. Những hành lý khác đã được vợ chồng Tề Đào Nguyên và Phí Phi Phi gửi giúp, giờ chỉ còn một túi bạt dứa, không nặng lắm.
Thường ngày Thang Tuệ rất ít nói, ngày rời đi có mấy người tiễn cô ấy đến công xã. Ngoài Tề Ngọc Trân, Phí Phi Phi và chồng của họ, An Lâm cũng đến tiễn.
An Lâm và Thang Tuệ là đồng hương, hôm nay cô ấy không nằm ườn trên giường nữa, dậy sớm tiễn Thang Tuệ một đoạn đường.
"Nếu có cơ hội về quê, tôi sẽ tìm cậu để chơi, chúc cậu thượng lộ bình an." An Lâm trông thì vô tư, nhưng thật ra rất buồn khi Thang Tuệ rời đi. Đã là bạn cùng phòng năm năm, làm sao cô ấy có thể không buồn.
Ký túc xá thanh niên trí thức chỉ còn lại một nữ thanh niên trí thức là cô ấy, Nhị Nha cũng đến tuổi lấy chồng, không thể đi theo cô ấy nghe cô ấy nói chuyện nữa.
Thật cô đơn.
Người Thang Tuệ nói chuyện nhiều nhất những năm qua không phải là Phí Phi Phi, mà là bạn cùng phòng An Lâm. An Lâm dặn dò cô ấy, cô ấy cũng có lời muốn dặn dò An Lâm:
“Đợt thi tuyển sinh đại học tháng 12 hơi gấp, cậu chưa kịp chuẩn bị, kỳ thi lần sau chắc sẽ vào tháng 7, còn nửa năm nữa, cậu có thể thi tiếp, thi thêm vài ba lần kiểu gì cũng có thể về nhà."
"Tôi thấy tôi cũng không vội về nhà lắm, cậu đi chào tạm biệt Phi Phi đi, hai chúng ta sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, nhưng cậu và Phi Phi có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại nhau nữa." Cô ấy biết nhà mình cách nhà Thang Tuệ không xa lắm, hai người đã ghi nhớ địa chỉ nhà nhau, sau này nếu Thang Tuệ không tìm cô ấy, cô ấy sẽ chủ động tìm Thang Tuệ chơi.
Đây là sự thật, Thang Tuệ sẽ không bao giờ quay lại đội sản xuất Phong Đăng nữa.
Cô ấy đi tìm Phí Phi Phi để nói chuyện, đến lúc thật sự chia tay rồi lại không có nhiều điều để nói. Nói chuyện với Phí Phi Phi hai phút xong, Thang Tuệ tìm Tề Ngọc Trân nói chuyện.
Lời Thang Tuệ muốn nói với Tề Ngọc Trân còn ngắn gọn hơn, là lời cảm ơn.
Sau khi đã nhận được giấy báo trúng tuyển, cô ấy đến tìm Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Trân đã giúp cô ấy giải quyết rất nhiều rắc rối.