"Đi đường nhớ cẩn thận, ví tiền và giấy giới thiệu phải giữ kỹ, gặp người lạ bất ngờ mắng cô chạy lung tung, bảo cô mau về nhà, có lẽ là bọn buôn người, cô phải la thật lớn là có bọn buôn người, định bán phụ nữ." Tề Ngọc Trân không yên tâm một cô gái đi một mình, dặn dò mấy câu.
May mà bây giờ ra ngoài khó, đi xa lại càng khó, không có giấy giới thiệu thì đi đâu cũng khó, người xấu muốn ra ngoài làm điều xấu thì cũng phải ra ngoài được đã.
"Được."
"Hai tháng nay tôi xin nghỉ nhiều quá, không thể xin nghỉ thêm được nữa, nếu không tôi đã tiễn cô đến thành phố rồi." Tề Ngọc Trân nói thật lòng, không phải nói suông. Tiếc là cô đã xin nghỉ quá nhiều lần, không tiện xin nghỉ nữa, chị Gia Lệ chưa chắc đã cho nghỉ.
Cuối năm là mùa nông nhàn, cô không làm nông, cần làm việc khác, nên không nhàn rỗi.
Thang Tuệ:
“Tôi biết đường rồi, tôi đã đi đường đến thành phố mấy lần rồi, không lạc đường được đâu, tạm biệt nhé."
Cô ấy xách túi hành lý rời đi, đi được khoảng năm mươi mét, ngoái đầu lại vẫy tay chào mấy người vẫn còn đứng đó.
Động tác vẫy tay chào của Thang Tuệ rất gượng gạo, dù sao thì cô ấy cũng không phải là người sôi nổi hướng ngoại, có lẽ là do làm xong thấy hơi ngại, cô ấy bước nhanh rời đi.
Đến khi không thấy bóng dáng Thang Tuệ nữa, năm người mới rời đi, An Lâm thở dài hết quãng đường, Tề Ngọc Trân an ủi vài câu.
Lời an ủi của cô cũng giống như Thang Tuệ, bây giờ thi đại học đã được khôi phục, An Lâm sẽ có cơ hội đỗ đại học rồi trở về quê hương.
An Lâm tiếp tục thở dài, cô ấy biết điểm của Tề Ngọc Trân, biết Tề Ngọc Trân đỗ vào trường Đại học trọng điểm.
Người được trường Đại học trọng điểm nhận sẽ không hiểu nỗi đau của người đến kỳ thi dự khảo cũng không đỗ.
Cô giận lắm!
…
Sau khi Thang Tuệ rời đi, Tề Ngọc Trân có thời gian rảnh sẽ ở bên cạnh ba mẹ, nghỉ Tết được nghỉ ngơi, mẹ đi đâu tám chuyện, cô cũng đi theo.
Mùng tám Tết đã phải đi, cô muốn ở bên ba mẹ nhiều hơn.
Cô theo mẹ đến chỗ đông người, kết quả là bị giục sinh con, bị hỏi này hỏi kia, Tề Ngọc Trân không thay đổi sắc mặt đáp lại.
"Chị cháu đỗ vào trường đại học trọng điểm rồi, các cô các bác chỉ biết đấu khẩu với mẹ chồng độc ác, chỉ biết hỏi sinh con đẻ cái thôi, chị cháu sau này sẽ là sinh viên đại học đấy!" Tề Ngọc Liên nghỉ đông ở nhà, cũng bám theo sau mẹ giống chị.
Nghe mọi người dạy chị cách đối phó với mẹ chồng độc ác, cô ấy cạn lời luôn.
Trông anh rể đã biết mẹ chồng của chị gái không thể là mẹ chồng độc ác, hơn nữa, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là điều quan trọng à?
Điều quan trọng là chị gái đỗ vào đại học kia kìa!
Theo cô ấy biết, trong mấy chục người tham gia thi tuyển sinh đại học ở công xã, chỉ có năm người nhận được giấy báo trúng tuyển, trong đó ba người ở đội sản xuất của họ, có chị gái và anh rể cô ấy, còn một người khác là thanh niên trí thức họ Thang. Thật là vinh dự!
Đội sản xuất của họ thật là nhiều nhân tài, nếu không tính anh rể và thanh niên trí thức họ Thang, cũng rất tuyệt vời, chị gái là phượng hoàng bay ra từ trong núi, còn giỏi hơn anh rể và thanh niên trí thức họ Thang nữa.
Cô ấy không biết Sầm Vĩ thi được bao nhiêu điểm, chỉ biết anh ta không nhận được giấy báo trúng tuyển.
Cô ấy đã xem giấy báo trúng tuyển của chị gái và anh rể, chưa xem giấy của thanh niên trí thức họ Thang, nhưng thanh niên trí thức họ Thang đã rời đi nhờ có giấy báo trúng tuyển là thật.
Nếu có giấy báo trúng tuyển, Sầm Vĩ còn đi nhanh hơn thanh niên trí thức họ Thang ấy chứ, tức là giáo viên chủ nhiệm cũ của cô ấy thi trượt rồi. Là một học sinh cũ, Tề Ngọc Liên mừng thầm trong lòng. Đúng là đáng đời!
Trình độ mình cũng chẳng ăn ai, thế mà hôm nào cũng dám xem thường học sinh nữa.
Người khác không để ý lời Tề Ngọc Liên, Kiều Cô để ý:
“Biết chị cháu là sinh viên đại học rồi, Ngọc Trân vừa nhận được giấy báo trúng tuyển, Tú Thải đã đi phát kẹo khắp nơi, ai cũng biết sau này Ngọc Trân sẽ là sinh viên đại học, người thân của nhà bác từ đội sản xuất khác đến chơi, bác sẽ kể vài câu chuyện đội sản xuất của chúng ta có sinh viên đại học, còn phải nói rõ là con của đội sản xuất chúng ta, không phải thanh niên trí thức."
"Đúng vậy, mẹ cháu kể khắp nơi, các cô các bác biết hết rồi." Một bác gái khác phụ họa.
Tề Ngọc Liên nghe mọi người ai cũng biết thì cũng yên tâm, chủ yếu là do lúc chị gái mới nhận giấy báo trúng tuyển thì cô ấy không có ở nhà, nếu có ở nhà, cô ấy chắc chắn nói còn hăng hơn mẹ.
Mẹ vốn định làm mâm cỗ mời người thân bạn bè đến ăn mừng, nhưng chị gái ngăn lại, chỉ cần ăn mừng trong gia đình là được rồi.
Làm cỗ không biết tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu lương thực cho vừa, Tề Ngọc Trân tự biết mình và chồng rời đi, nhà sẽ mất hai người lao động, vì vậy tiền và lương thực làm cỗ chi bằng để lại cho gia đình, để mọi người hôm nào cũng được ăn ngon, ăn no.
Tề Ngọc Trân im lặng nghe mọi người nói chuyện, bây giờ cô rất thích cảnh này, sau này đến Hoa Đô sẽ không thấy nữa, bây giờ phải nghe mọi người nói chuyện thật hẳn hoi.
…
"Chị mệt chết mất thôi, nhiều bụi quá, chị thấy để anh trai và chị dâu tự dọn dẹp thì tốt hơn, dù sao chúng ta dọn dẹp xong, anh ấy cũng chê bẩn, rồi tự dọn lại." Tống Lan Hinh lau giá sách mãi chưa xong, áo dính đầy bụi, muốn đình công.
Em trai Tống Tầm Kỳ không để ý đến lời của chị gái, tiếp tục lau bàn học, lau hết lần này đến lần khác.
Nhiều năm không ở, bụi tích tụ rất dày, lau một lần không sạch được, ba lần cũng không đủ.
Anh trai viết thư về nhà, nói anh và chị dâu đã đỗ đại học, sau Tết sẽ dẫn chị dâu đến Hoa Đô.
Anh muốn biến nơi ở gần đại học Hoa Đô thành chỗ dừng chân, hỏi có thể ở được không.
Có thể ở được.
Ba mẹ cử hai chị em không có việc gì làm đến dọn dẹp vệ sinh.
Tống Lan Hinh năm nay hai mươi tuổi, tốt nghiệp trung học phổ thông xong không về nông thôn làm thanh niên trí thức như anh trai, cô ấy may mắn hơn, đúng lúc nhà máy ba mẹ làm có vị trí trống, ba mẹ nhờ mối quan hệ sắp xếp cho cô vào làm công nhân.
Sau khi thi đại học được khôi phục, cô ấy đăng ký thi và đỗ vào đại học Ngọc Hoa kế bên Đại học Hoa Đô, cũng là một trường Đại học trọng điểm.
Em trai Tống Tầm Kỳ đang học lớp 11, còn một năm rưỡi nữa mới thi đại học.
Tống Lan Hinh đã quen với tính ít nói của em trai, tiếp tục nói chuyện một mình:
“Chị hơi sợ gặp chị dâu, em nghĩ chị dâu có phải là người rất mạnh mẽ, có thể nhấc chị như nhấc một con gà con không?"
Nói đến chị dâu, Tống Tầm Kỳ có chút phản ứng:
“Chắc không đâu, nhấc chị vẫn hơi khó khăn."
"Ý em là gì, nói chị nặng à? Vô duyên!" Tống Lan Hinh tức giận, suýt nữa ném giẻ lau vào người em trai.
Hai chị em im lặng làm việc một lúc, Tống Lan Hinh lại bắt đầu tưởng tượng về hình tượng của chị dâu.
Đầu tưởng tượng đến đâu miệng nói ra đến đấy.
Khi cô ấy nói đến chuyện chị dâu tay không đánh hổ đánh lợn rừng, Tống Tầm Kỳ ngắt lời chị:
“Quê của chị dâu không còn hổ hoang dã để chị ấy đánh nữa đâu."
"Em và anh trai nhạt nhẽo y chang nhau, chị chỉ nói giả thiết thôi mà." Cô ấy không hiểu, ba mẹ đâu có nhạt nhẽo lắm đâu, sao lại sinh ra hai đứa con trai nhạt nhẽo như thế này nhỉ. Chẳng có xíu trí tưởng tượng nào, thật là mất hứng.
"Ờ."
"Em nghĩ chị dâu là người như thế nào?" Tống Lan Hinh nói một mình lâu quá, cảm thấy chán, hỏi ý kiến của em trai.