"Mở mang là tốt." Dù không biết Ngọc Trân mở mang điều gì, anh cứ hùa theo là được.
Nói xong về gia đình cô chú, Tề Ngọc Trân đứng lên ôm chồng.
Tống Tầm Chu cũng giang tay ôm cô vào lòng:
“Nhớ nhà à?"
"Không, chỉ ôm anh thôi, hy vọng anh đừng giận."
"Anh giận lúc nào?"
Cô không nói linh tinh, lúc nấu cơm cùng chú, chú chỉ hỏi anh vài câu về tình hình hiện tại, có kế hoạch gì trong tương lai, không nói gì khiến anh khó chịu.
Tề Ngọc Trân nhắc:
“Chuyện trên tàu."
Bị chiếm chỗ.
Được nhắc nhở, Tống Tầm Chu nhớ lại:
“Em không nói anh cũng quên mất, chuyện hai ba ngày trước rồi mà."
"Quên là tốt, lúc đó em thật sự nghĩ anh giận, em nghĩ những người thường ngày không nổi giận, một khi bị chạm vào giới hạn sẽ giận dữ hơn người khác, lúc đó trên tàu có người lạ, em không thể dỗ dành an ủi anh, bây giờ mới có cơ hội thì anh lại quên mất rồi, em xin lỗi vì đã nhắc lại."
Ban ngày không dỗ dành vì hai ba ngày không tắm, người bẩn thỉu, chồng không chê nhưng cô chê, hôm nay tắm xong, sạch sẽ hơn nhiều, cô mới có tâm trạng hôn hít ôm ấp.
"Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn thấy giận, chưa hết giận."
Ý là cần dỗ dành, cần an ủi đúng không?
Tề Ngọc Trân hôn nhẹ lên má anh hai cái, nhìn vào mắt anh:
“Em nhớ những gì anh nói trên tàu, anh nói phải học theo anh, không cần quá lịch sự với những người đó, em không thấy anh thiếu lịch sự, ngược lại, em thấy anh rất lịch sự, vừa lịch sự vừa bình tĩnh, lúc đó em rất muốn ôm anh, Tầm Chu của em là người đàn ông dịu dàng và đáng tin nhất thế giới, em yêu anh lắm."
Được vợ khen bằng giọng điệu ngọt ngào và nhẹ nhàng, Tống Tầm Chu không kìm được cúi xuống hôn lên môi cô.
Tề Ngọc Trân muốn đẩy chồng ra, muốn nói là chưa rửa mặt, ăn xong mới chỉ súc miệng, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ra, không nói gì, mà chỉ chìm đắm trong đó.
Ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân theo chồng đến nhà ba mẹ chồng ở khu nhà được phân phối của nhà máy.
Khi họ đến, ba mẹ chồng và em trai em gái chồng đều ở nhà.
Tề Ngọc Trân gọi ba mẹ theo chồng, cô nói chuyện hơi nhiều một chút.
Giống như khi gặp ba mẹ ruột, cô sẽ quan tâm sức khỏe của họ, giọng nói thân thiết tự nhiên.
Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ thấy con dâu, hơi bất ngờ, may là phản ứng nhanh, tiếp chuyện với con dâu.
Thường Mẫn Tuệ còn bảo con dâu ngồi xuống nói chuyện, không có ý cho con trai ngồi.
Tống Tầm Chu tự giác đặt bánh kẹo xuống, kéo ghế ra ngồi cạnh vợ.
Cảnh này lại giống như con gái dẫn con rể về thăm ba mẹ.
Hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong đầu Tống Lan Hinh, khi ba dẫn mẹ vào bếp pha trà, thực ra là nói chuyện riêng, cô ấy giận dữ nhìn anh trai:
“Anh, không ngờ anh lại như vậy! Em đã nhìn lầm anh rồi!"
Giọng nói cô ấy kích động, tuy nói không lớn, nhưng nhà nhỏ, ba mẹ trong bếp cũng nghe thấy, mẹ ra hỏi có chuyện gì.
Tề Ngọc Trân với vẻ ngoài không hiểu chuyện gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Lan Hinh nói nhanh như súng máy, tách tách không ngừng.
Là anh trai trong cuộc, mặt mũi Tống Tầm Chu tối sầm lại, nhưng vì có vợ ở đây nên anh đành giữ hình tượng, không bắt em gái im miệng.
Trong lòng anh đã bảo cô ấy im miệng cả ngàn lần rồi.
Nghe Tống Lan Hinh nói một hồi, Tề Ngọc Trân đã hiểu. Em gái nghĩ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ chua ngoa, ngày nào cũng bắt nạt chồng đến nỗi chồng không dám cãi lời.
Chồng mãi mới có cơ hội về thành phố, đã đá cô vợ hung dữ, tìm một cô gái dịu dàng xinh đẹp, mà cô gái dịu dàng xinh đẹp ấy lại chính là cô... Câu chuyện có vẻ vòng vèo nhưng vẫn đủ để mọi người hiểu.
Tính cách của em chồng đúng như cô và em họ nói, Tề Ngọc Trân không hề tức giận:
“Cảm ơn Lan Hinh đã khen chị, nhưng chị thật sự là chị dâu của em, chị và anh của em có giấy đăng ký kết hôn, anh chị đã cưới nhau gần ba năm rồi."
Lời của Lan Hinh nghe như đang khen cô, không hề mắng chửi anh trai. Không câu nào đề cập đến anh trai nhưng câu nào cũng đang mắng anh trai.
Thường Mẫn Tuệ đứng ở cửa bếp:
“Ngọc Trân, con đừng giận, Lan Hinh nói chuyện không suy nghĩ."
Nếu con gái giận, bà sẽ dỗ dành sau, phải giữ thể diện cho con trai trước đã.
Tề Ngọc Trân:
“Mẹ à, con không giận, con coi Lan Hinh như em gái ruột của mình, em con cũng có nhiều suy nghĩ kỳ quặc lắm."
"Ngọc Trân không phải người không đâu vào đâu như Lan Hinh đâu, Lan Hinh chẳng biết nghĩ gì trong đầu, suốt ngày thích nói bậy nói bạ." Tống Tầm Chu lên tiếng, có em gái ruột ở đây, anh không thể duy trì hình tượng dịu dàng được nữa. Anh chỉ thiếu bước viết hai chữ "khinh thường" lên mặt thôi.
Tống Hưng Hoa xách ấm trà từ bếp đi ra, Thường Mẫn Tuệ theo chồng cùng ngồi xuống, hai vợ chồng vào vai người hòa giải.
Tống Lan Hinh chấp nhận sự thật, chấp nhận rằng người chị dâu dịu dàng xinh đẹp trước mắt là chị dâu thật:
“Sao chị lại thích anh em, anh em có gì tốt đâu."
Tề Ngọc Trân nhận ra em gái ruột và em chồng có điểm chung nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.
Em gái ruột Ngọc Liên khá nhút nhát, có những suy nghĩ không dám nói ra, chỉ dám nói với chị ruột. Em chồng rõ ràng là người thẳng thắn, không sợ ba mẹ. Đã không sợ ba mẹ thì chẳng sợ gì hết.
Bỗng nhiên cô nhớ đến An Lâm, thanh niên trí thức họ An đôi khi cũng nói liên tục không ngừng.
Tề Ngọc Trân:
“Anh em có gì tốt ư... Chị không biết anh ấy có gì không tốt cả, Lan Hinh, em có thể nói cho chị biết không?"
Lời của cô khiến Tống Lan Hinh im lặng, nhìn biểu cảm của anh trai như muốn xé xác mình đến nơi, cô ấy chọn cách im lặng.
Lan Hinh láo nháo không nói gì, căn phòng khách nhỏ trở nên yên tĩnh lạ thường, đến nỗi khiến người ta cảm thấy hơi lo lắng. Tề Ngọc Trân chủ động phá vỡ sự im lặng, hỏi Lan Hinh có thể vào phòng cô ấy xem được không.
Tống Lan Hinh hỏi chị dâu có phải người rất thích sạch sẽ không, nếu là người rất thích sạch sẽ thì không được vào phòng cô ấy.
Không thể nói mình rất sạch sẽ, cũng không thể nói là không sạch sẽ, Tề Ngọc Trân có tiêu chuẩn riêng về sự sạch sẽ:
“Không thích sạch sẽ bằng anh của em."
"Vậy thì tốt, chị dâu đi theo em." Cô ấy tự động dịch lời chị dâu, chị dâu không phải người cầu kỳ như anh trai, không chê bẩn.
So với căn nhà gần đại học Hoa Đô, nhà được phân phối của nhà máy vẫn hơi chật chội, phòng của Tống Lan Hinh nhỏ, đồ đạc lại nhiều nên trông khá lộn xộn.
Là người chủ động yêu cầu tham quan phòng, Tề Ngọc Trân không nhíu mày, không hỏi em chồng về chồng mình, mà chỉ chỉ vào cửa, ánh mắt hỏi có thể đóng cửa lại nói chuyện không.
Tống Lan Hinh nhận tín hiệu, lập tức ra đóng cửa, trước khi đóng còn bảo anh trai không được nghe lén.
Tống Tầm Chu cảnh cáo em gái:
“Đừng nói lung tung trước mặt chị dâu."
Tống Lan Hinh đã mười chín tuổi và đã đi làm hai năm, nhưng trước mặt anh trai vẫn như một đứa trẻ, cô ấy lè lưỡi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tống Lan Hinh gom đống quần áo trên giường vào góc, dọn dẹp một khoảng trống nhỏ để chị dâu ngồi, rồi ngồi cạnh chị dâu. Cô ấy bày vẻ mặt "biết gì nói nấy", chờ chị dâu hỏi.
Tề Ngọc Trân nói:
“Chị thấy những gì em nói rất thú vị, bao giờ về chị sẽ thử, thử ép đánh anh của em."
Nghe cô nói xong, Tống Lan Hinh bày ra rẻ mặt khó tin. Sao chị dâu lại không hành động theo lẽ thường nhỉ?
Chị dâu dịu dàng mà nói ra những lời như thế, cô ấy không kìm được hỏi:
“Chị đánh như nào, anh em chịu để chị đánh á?"
Nói xong cô ấy thầm tự trả lời, có.
Cô ấy có vợ như này, cũng sẽ ngoan ngoãn chịu đòn.
"Chắc là có? Anh ấy vẫn rất tôn trọng chị, nếu chị muốn đánh, anh ấy chắc sẽ chịu đòn đấy." Tề Ngọc Trân dùng giọng không chắc chắn, nhưng trong lòng thì rất chắc chắn.