Cô đã nghĩ đến diễn biến tiếp theo rồi, có thể là áp đảo, áp đảo một hồi thì biến thành đánh yêu.
"Hừ, đừng tưởng em không biết, chị nói thế để dỗ trẻ con chứ gì, sao chị có thể đánh anh em được." Cô ấy không rơi vào cái bẫy ngọt ngào của chị dâu đâu.
Cô ấy không tin, trừ khi chị dâu đánh anh trước mặt cô ấy.
Tề Ngọc Trân chắc chắn sẽ không đánh chồng trước mặt em chồng:
“Em rất ghét anh trai à?"
"Không đến mức ghét lắm, chỉ là hơi ghét thôi."
Ghét là đúng rồi.
"Chị rất thích anh em, em biết đấy, anh ấy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, lừa mấy cô gái không biết gì như chị, lừa một cái là trúng ngay."
Tề Ngọc Trân bắt đầu tự giễu, cảm xúc của Tống Lan Hinh lại bị chặn lại.
Chị dâu quả nhiên không phải người bình thường, không thì sao có thể cưới anh trai cô ấy được.
"Chị dâu, chị đúng người biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi, ôi, em còn tưởng chị có thể đánh hổ bằng tay không, hóa ra chị có thể đánh hổ thật à."
Cô ấy nói hai nghĩa, mặc dù hơi ghét anh trai, nhưng phải công nhận rằng anh không phải mèo bệnh, mà là con hổ lớn.
"Hổ thật thì không đánh được, chỉ đánh được hổ giả như anh của em thôi."
Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh nói chuyện đến trưa, Tống Tầm Chu gọi ra ăn cơm.
Anh trai đích thân đến gọi, Tống Lan Hinh mới kết thúc cuộc trò chuyện với chị dâu, ra ngoài ăn cơm.
Có lẽ vì đã nói đủ với chị dâu, Tống Lan Hinh ăn cơm không nói nữa, ăn xong cũng không nói xấu anh trai, một bữa cơm yên bình.
Biểu cảm của Tề Ngọc Trân cũng không có gì thay đổi.
Nhà tuy nhỏ, nhưng cửa đã đóng, tường ngăn cách, không nghe được vợ và em gái nói chuyện gì trong phòng, Tống Tầm Chu hơi bồn chồn.
Ăn xong, Tề Ngọc Trân chủ động rửa bát, cô muốn rửa bát nên Tống Tầm Chu bảo ba mẹ ngồi nghỉ, anh và Tề Ngọc Trân rửa cùng nhau.
Cả nhà vẫn ở phòng khách, Tống Tầm Chu không hỏi vợ em gái nói gì, chỉ trả lời vài câu khi mẹ hỏi về kế hoạch tương lai.
Rửa bát xong, Tề Ngọc Trân hỏi ba mẹ chồng có muốn nói chuyện thêm với Tầm Chu không, cô có thể vào phòng em chồng ngồi tiếp.
Mọi người không nghe thấy tiếng cô và em chồng, nhưng cô và em chồng có thể nghe thấy tiếng họ.
Ba mẹ chồng và chồng nói khá nhiều chuyện, có lẽ là biết cô nghe thấy, họ không hỏi về quá khứ của con trai ở đội sản xuất, chỉ nói về tương lai.
Tống Tầm Chu không có gì để nói thêm, Thường Mẫn Tuệ nói bây giờ về Hoa Đô rồi, sau này còn nhiều cơ hội nói, không cần vội.
Không còn gì để nói, hai vợ chồng chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, Tề Ngọc Trân dặn ba mẹ chồng chăm sóc sức khỏe, trời lạnh nhớ phải giữ ấm. Dặn dò ba mẹ chồng, không quên quan tâm em chồng.
Tống Tầm Chu đi trước, Tề Ngọc Trân theo sau, cô bảo ba mẹ chồng:
“Ba, mẹ, chúng con đi đây, ba mẹ đóng cửa vào cho đỡ gió."
Trong nhà đốt lò than, khá ấm, vừa mở cửa ra cảm nhận rõ chênh lệch nhiệt độ.
Tề Ngọc Trân đi vài bước, không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lại thấy ba mẹ chồng còn đứng ở cửa, em chồng cũng đứng phía sau. Cô vội vẫy tay chào, sau đó ôm tay chồng nhanh chóng rời đi.
Họ đi rồi, ba người mới đóng cửa trở lại phòng khách.
Tống Tầm Kỳ ăn xong vẫn ngồi ở phòng khách, không tiễn anh chị.
Giờ là bốn người ngồi trong phòng khách.
Tống Lan Hinh phát biểu trước:
“Không biết có phải anh cứu chị dâu từ mấy trăm năm trước, kiếp này chị dâu lấy thân báo đáp, lấy anh trai không nhỉ."
Ừm! Rất có thể!
"Cũng có thể con bé mấy trăm năm trước là con gái của mẹ, kiếp này tiếp tục làm con gái của mẹ." Thường Mẫn Tuệ nói.
Bà ấy và chồng đều không giỏi biểu đạt tình cảm, yêu nhau cũng rất "chính thức", suýt thì thành tình bạn cách mạng.
Sinh ba đứa con, không đứa nào sống tình cảm lắm, hai đứa con trai thì không nói làm gì, con gái suy nghĩ bay bổng, tạm coi là chiếc áo bông hở gió.
Con gái ruột không quan tâm họ, nhưng Ngọc Trân lại quan tâm. Dù chỉ là quan tâm bằng lời, nhưng cũng khiến họ ấm lòng.
Hai vợ chồng bận rộn từ khi còn trẻ, không chăm lo con cái, không yêu cầu con cái hiếu thảo, chỉ cần không làm điều xấu, không trái lương tâm là được. Hôm nay họ mới cảm nhận được cảm giác có chiếc áo bông ấm áp.
Con gái Tống Lan Hinh không giận vì lời mẹ, hừ một tiếng nói:
“Anh cũng biết mình nhạt nhẽo, nên dùng vẻ ngoài dụ dỗ chị dâu, phải cảm ơn ba mẹ cho anh vẻ ngoài đó, nếu anh xấu một chút, chị dâu chắc chắn không chọn anh đâu."
Thường Mẫn Tuệ:
“Ngọc Trân không phải người như thế."
Bà tin Ngọc Trân là người tốt, không chỉ nhìn vẻ ngoài để đánh giá.
Người tốt xấu xí cũng có thể chấp nhận nhỉ?
Năm xưa bà ấy chọn chồng vì vẻ ngoài đẹp trai, giờ bỗng không dám chắc chắn nữa.
"Chị ấy không, con thì có, con lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh là người nóng tính, con không tốt tính như chị dâu, con không chịu nổi, gặp người như vậy chắc chắn đá phắt đi luôn."
Cô ấy không dịu dàng như chị dâu, cô ấy nóng nảy lắm!
Thường Mẫn Tuệ:
“Anh của con không nóng tính đến thế đâu, con cũng vậy, rõ ràng ở ngoài chín chắn hơn nhiều, trước mặt anh lại như trẻ con."
Đôi khi bà ấy cảm thấy con trai út là đứa ít gây phiền phức nhất.
Tống Hưng Hoa uống ngụm trà, nói:
“Hai anh em từ nhỏ đã không hợp nhau, quen rồi thì thôi."
"Một đôi oan gia, không biết giống ai nữa."
Tống Lan Hinh:
“Đúng vậy, không biết anh giống ai, không giống bố, không giống mẹ, như là con người khác gửi cho ba mẹ, ba mẹ đúng là cái gì cũng dám nhận."
"Ừ, con và anh con đều là con người khác, chỉ có em con là con ruột, thế đã hài lòng chưa?"
"Chưa hài lòng."
"Con và chị dâu nói gì trong phòng thế, có tiện kể ba mẹ nghe không?" Thường Mẫn Tuệ cũng tò mò con gái và con dâu nói gì.
Tống Lan Hinh chọn nói phần tiện để nói, không tiện thì không nói. Cô ấy tổng kết lại:
“Chị dâu không giả vờ, là thật."
Thường Mẫn Tuệ nghe xong cảm thán:
“Anh con đúng là trong cái rủi gặp cái may rồi."
Về đến chỗ ở, cuối cùng Tống Tầm Chu cũng không nhịn được mà phải hỏi vợ xem em gái nói xấu mình chuyện gì.
"Không nói xấu gì hết." Tề Ngọc Trân thật thà đáp.
Nói quá một chút cũng không tính là nói xấu đúng không?
Biết chồng sẽ không bị thuyết phục với câu trả lời đó, cô lại nói cẩn thận hơn một chút:
“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, vì hai quả trứng chiên mà con bé nói đến chuyện đối xử bất công. Bất công với người nhà là chuyện không bình thường đúng không?”
“Lan Hinh cũng là người nhà của em, chẳng qua vị trí của con bé trong lòng em nhất định không được như anh. Em không thích nghe con bé nói xấu anh, vậy nên em mới nói sang chuyện khác với con bé. Em nói đối với em, nếu như anh ghét cải xanh, cảm thấy cải xanh là loại rau khó ăn nhất trên đời thì em sẽ tôn trọng suy nghĩ đó. Nhưng anh cũng không thể áp đặt suy nghĩ đó lên một người thích ăn cải xanh là em được.”
“Anh không phải đồng tiền, không có cách nào để làm tất cả mọi người thích anh, sẽ có người thích người ghét. Lan Hinh cũng không áp đặt ý nghĩ đó lên người em, bọn em rất hòa hài khi trò chuyện về những chủ đề khác."
Cô không ghét Lan Hinh nói xấu chồng mình, chỉ là cô không muốn nghe.
Nếu chồng cô không tốt thật thì những lời nói của cô em chồng này cũng không thể nào đánh thức cô khỏi cơn mộng mị.
Cũng chỉ có người trong cuộc mới biết ấm lạnh ra sao mà thôi.
"Chuyện gì?" Tống Tầm Chu không ghét cải xanh, anh biết cô chỉ đang lấy ví dụ. Nghe rõ thái độ của cô, anh cũng thấy an tâm.
Chỉ là anh muốn biết rốt cuộc hai cô ấy đang nói chuyện gì.
Dáng vẻ hỏi han tận gốc mọi chuyện của anh khiến Tề Ngọc Trân lại cảm thấy anh đang lo được lo mất.