Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 53:




Hai vợ chồng hoàn toàn không tính tham quan khuôn viên trường đại học. Tống Tầm Chu đã đến đại học Hoa Đô rất nhiều lần, anh không có hứng thú đi dạo.

Trước đó Tề Ngọc Trân cũng đã theo chồng đi dạo qua đại học Hoa Đô và ngôi trường tương lai là đại học Nông nghiệp Hoa Đô, cô cũng không tò mò đến vậy.

Chỉ là hôm nay là ngày nhập học, có rất đông sinh viên, trường học nhìn không còn vắng lặng như trước đó khiến cô thấy hơi mới lạ.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người như vậy, còn đông đúc hơn cả lúc đi chợ nữa.

Sân trường đại học tràn ngập sinh viên, có người còn dẫn theo cả trẻ con.

Tề Ngọc Trân hiểu rõ bây giờ việc đi lại khó khăn. Ngoại trừ trẻ con thì những người xuất hiện ở trường dường như đều là sinh viên, gia đình muốn đi chung cũng vô cùng khó khăn.

Trong số những tân sinh viên này, có những người có vẻ ngoài non nớt, phù hợp với lứa tuổi sinh viên, cũng có những “sinh viên già” hai bốn, hai lăm tuổi như Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân, còn có người lớn hơn, chừng ba bốn mươi tuổi.

Nhìn họ cũng không quá già dặn, chỉ là nhìn rất cực nhọc.

"Xin chào bạn học, cho tôi hỏi tòa Chấn Hưng ở đâu được không?" Một người đàn ông hỏi Tề Ngọc Trân.

Đại khái là do nét mặt Tống Tầm Chu vô cùng lạnh lùng, nhìn không dễ nói chuyện nên anh ta liền chọn người trông dễ chịu hơn để hỏi đường.

Chưa đợi Tề Ngọc Trân trả lời, Tống Tầm Chu đã chỉ vào mấy người mang phù hiệu đỏ, trên phù hiệu đỏ không hề có chữ:

“Anh cứ đi tìm bọn họ hỏi đường, mọi người còn có thể giúp anh chuyển hành lý."

Những người mang phù hiệu đỏ cũng là sinh viên mới, chỉ là họ nhập học sớm mấy ngày nên hôm nay được cử đi hỗ trợ, đảm nhiệm công việc dẫn đường.

Người đàn ông nói cảm ơn rồi rời đi, tìm được người mang phù hiệu đỏ hỏi đường.

Tề Ngọc Trân biết người mang phù hiệu đỏ là sinh viên mới, cũng biết mọi người phụ trách hướng dẫn những sinh viên khác đến báo danh hôm nay, cô không thể nói chồng mình làm sai chỗ nào.

Cô chỉ không hiểu sao khi về đến Hoa Đô, chồng mình cứ như một con người khác.

Tống Tầm Chu là một tên tiêu chuẩn kép, khi đối diện vợ, giọng điệu anh nhẹ nhàng trở lại.

Anh hỏi vợ rằng mình có thể nắm tay cô không?

Cô không đáp lại mà dùng hành động trả lời, chủ động đưa tay mình cho anh.

Hai vợ chồng về đến nhà, cuối cùng nét mặt Tống Tầm Chu cũng giãn ra.

"Anh không phải một người nhiệt tình." Đó là câu nói đầu tiên sau khi anh về nhà.

Tề Ngọc Trân:

“Em biết mà, không chỉ không nhiệt tình mà còn rất lạnh lùng."

Cô trả lời khá thẳng thắn, Tống Tầm Chu yên lặng hai giây mới nói tiếp:

“Nếu về sau anh đến trường học tìm em với dáng vẻ đó thì em có giận dữ không? Anh nghĩ như vậy tương đối dễ đuổi ong bướm… Anh không cố ý tỏ thái độ khó coi đâu."

Không phải cố ý mà do trời sinh anh đã như vậy, nhưng anh lại không thể nói ra cho Ngọc Trân biết.

"Em sẽ không tức giận, nhưng mà anh có nhất định phải như vậy không? Lỡ như em làm quen được bạn mới, bạn em nhìn thấy anh cứ lạnh mặt rồi nói em khờ, nó em theo anh vì vẻ bề ngoài thì anh hối hận không? Các cô ấy hỏi em thích anh vì cái gì, em có thể nói là do anh đẹp trai, người đẹp thì có nhăn mặt cũng vẫn đẹp đúng không? Thế nhưng mọi người sẽ cảm thấy em có bệnh."

Mặc kệ ai trong hai vợ chồng đang giả ngốc, Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy mặt lạnh không phải sự lựa chọn tốt.

Một người chồng dịu dàng thì tốt hơn nhiều.

Em chồng cô chính là ví dụ điển hình. Đại khái là do bị anh trai chê bai nhiều năm, bị anh trai đối xử lạnh lùng nên cô ấy cũng ghét và sợ anh mình, cho nên cô ấy không thể hiểu lý do chị dâu thích anh trai..

Tề Ngọc Trân không muốn phải giải thích với quá nhiều người rằng chồng mình tốt bao nhiêu, không bằng để bọn họ vừa gặp là thấy được những mặt tốt của anh.

Tống Tầm Chu gật đầu, đồng ý với lý lẽ của cô:

“Vậy anh sẽ không ra vẻ dọa người trước mặt các bạn học của em, bất kể nam hay nữ đều không được."

"Anh hiểu là được, hai chúng ta phải thể hiện tình yêu với nhau để không ai có thể lợi dụng sơ hở."

Tống Tầm Chu nhanh chóng hiểu ra:

“Chúng ta còn cần biểu hiện mình yêu nhau à?"

"Cũng không cần lắm nhỉ." Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy buồn cười, cô đang nói cái gì thế kia.

"Chiều nay em ở nhà đợi anh, anh đi học buổi đầu tiên rồi về." Tống Tầm Chu nói chuyện buổi chiều. Buổi sáng báo danh, hai giờ chiều sẽ là buổi học đầu tiên.

Buổi học đầu tiên bao gồm cả việc nhận giáo trình nên anh không thể nào vắng mặt.

Tề Ngọc Trân chỉ biết buổi học bắt đầu lúc hai giờ chứ không biết nó sẽ kết thúc lúc nào:

“Ba giờ chiều em sẽ đến phòng tắm, mang theo đồ rửa mặt và quần áo cho anh. Khi nào tắm xong em sẽ ngồi ở sảnh phòng tắm chờ anh, nếu anh ra muộn thì em sẽ chờ anh dưới tòa nhà anh học."

"Không cần phải lên phòng học đâu, em cứ chờ anh tại sảnh phòng tắm thôi. Nếu anh được ra sớm thì anh cũng sẽ ở phòng tắm chờ em."

"Ừm."

Mãi cho đến sáu giờ, trời chạng vạng tối, Tề Ngọc Trân vẫn còn ngồi ở sảnh phòng tắm chờ chồng.

Khi Tống Tầm Chu chạy tới, cô đang yên tĩnh ngồi một góc sảnh.

Hình như là do trực giác, ngay khi anh đi vào, Tề Ngọc Trân vẫn luôn cúi đầu nhìn áo len trong ngực chợt ngẩng lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong sảnh không chỉ có hai người bọn họ, cô không lên tiếng gọi anh mà đứng dậy, đặt quần áo đang ôm xuống ghế rồi muốn giúp anh cầm sách.

"Để anh đặt sách lên ghế bên cạnh là được rồi, em cứ ngồi xuống đi." Tống Tầm Chu ôm sách đến gần.

Tề Ngọc Trân cũng không kiên quyết giúp đỡ anh cầm sách. Cô ôm áo len ngồi trở lại, áo len này là đồ thay của cô. Sảnh phòng khá lạnh nên cô chọn áo len tay dài để giữ ấm.

"Xin lỗi, anh đến trễ. Anh không ngờ ngày đầu tiên sẽ học liên tục hai môn." Tống Tầm Chu cất sách xong thì ngồi xổm trước mặt Tề Ngọc Trân, nhỏ giọng giải thích lý do mình đến trễ.

Nếu được báo trước trong buổi họp thông báo lịch học thì anh đã không phải để Ngọc Trân ngồi đợi lâu như vậy.

Tề Ngọc Trân không hề tức giận vì phải đợi quá lâu:

“Anh không sao là được rồi. Lúc nãy em còn tưởng anh gặp chuyện gì, tính đi tìm anh nhưng lại sợ anh đến không gặp được em. Nếu hẹn mà không gặp được thì sẽ rất phiền, vậy nên em chờ lâu một chút cũng không sao."

Không rõ nguyên nhân anh đến trễ khiến cô hoảng hốt cực kỳ.

Nhìn dáng vẻ tự trách của anh, cô còn nói:

“Lên lớp tập trung nghe giảng như thế thì không uổng công em chờ đợi."

"Không hề tập trung nghe giảng, anh chỉ muốn ra sớm một chút để xuống tìm em." Anh nói thật.

Đây là lần đầu tiên anh phân tâm đến thế trong lớp học.

"Lần sau anh không được làm như thế nữa, lần sau phải lắng nghe bài giảng đó." Tề Ngọc Trân đưa tay lên bờ vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Em có đói bụng không? Anh mua cho em món gì đó ăn lót dạ nhé?"

"Không đói bụng, em đã ăn một thanh kẹo, khi nào anh tắm rửa xong chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm."

"Được, vậy anh đi tắm trước." Tống Tầm Chu không dài dòng, đứng dậy đi tắm.

Tắm rửa xong về đến nhà, vợ chồng hai người cùng ăn món cơm trứng chiên đơn giản.

Ăn xong cơm tối, đánh răng rửa mặt xong, Tống Tầm Chu vẫn còn xin lỗi vì chuyện ban chiều.

"Hôm nay anh đã nói xin lỗi em tám trăm lần rồi đấy, em thật sự không giận, anh đừng tự trách nữa được không? Mau vào chăn đi." Tề Ngọc Trân đã nằm xuống, còn anh vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô, nói đến chuyện đi trễ.

Anh nghe lời, tắt đèn nằm xuống đắp chăn.

Nhà nhà ở Hoa Đô đều có điện, căn nhà Tề Ngọc Trân đang ử cũng có. Điện ở đây không được cung cấp liên tục mà có chia khung giờ. Bình thường ban ngày sẽ không có điện, đến tối mới có thể dùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.