Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 55:




Vài bạn học tiếp theo thì không có tâm nguyện vĩ đại như vậy. Mặc dù không đề cập tới, nhưng mà qua lời nói là có thể biết họ chỉ mong đậu đại học để lên thành phố. Khi điền nguyện vọng cũng không hiểu rõ, không có tình cảm đặc biệt với việc học nông nghiệp, thậm chí còn không biết mình sẽ học cái gì.

Tề Ngọc Trân cũng rất khâm phục những người này, mơ mơ màng màng mà vẫn đậu được đại học trọng điểm.

Cô có thời gian chuẩn bị khá ngắn, cũng không phải thi đại là đậu như họ. Suốt thời gian đó có thể nói là đến nằm mơ cô cũng mơ thấy đang thi đại học, cô thật sự vất vả lắm mới thi đậu.

Đến lượt cô tự giới thiệu, cô liền cúi đầu với chủ nhiệm và cố vấn đang đứng trước lớp:

“Hai vị giáo viên, mọi người vất vả rồi."

Sau khi chào hỏi giáo viên, cô cũng lần lượt cúi chào các bạn học phía trước, bên trái, bên phải và cả phía sau.

Cúi đầu chào xong, Tề Ngọc Trân mới bắt đầu nói chuyện:

“Vừa nãy tôi không cúi chào các bạn học, mà là cúi đầu với các chuyên gia nông nghiệp tương lai. Cảm ơn mọi người đã quyết định cống hiến cho nông nghiệp, cảm ơn mọi người vì không ngại cực khổ, vì đã góp một viên gạch cho sự nghiệp nông nghiệp của đất nước."

Giọng cô không quá to, nhưng mỗi người ngồi ở đó đều có thể nghe được rõ ràng.

Tề Ngọc Trân cảm ơn xong lại tươi cười nói:

“Vừa nghĩ tới chuyện sẽ được học tập cùng các chuyên gia nông nghiệp tương lai trong bốn năm sắp tới, tôi lại thấy cực kỳ hạnh phúc… Tôi xin được tự giới thiệu, xin chào các bạn học, tôi tên là Tề Ngọc Trân, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một nông dân điển hình.”

“Mục tiêu đầu tiên của tôi khi điền bảng nguyện vọng chính là trường Khoa học Nông nghiệp, nhưng ban đầu tôi không chọn đăng ký chuyên ngành Nông nghiệp mà chọn chuyên ngành Cơ khí. Tôi không có chí hướng to lớn gì, chỉ mong học Cơ khí xong sẽ có thể giúp cha mẹ làm nông thoải mái hơn một chút.”

“Nhưng sau đó, chồng tôi không khuyến khích tôi học ngành Cơ khí máy móc, vì vậy tôi đã nghe lời khuyên của anh ấy, chọn học chuyên ngành Nông nghiệp. Lúc nãy nghe các bạn học nói chuyện, trong lòng tôi thấy rất kích động, tôi cảm thấy mình đã không chọn sai ngành."

Tề Ngọc Trân nói khá dài, sau đó kết thúc phần tự giới thiệu của mình:

“Hy vọng lời nói của tôi sẽ không khiến các bạn không quá thích ngành nông nghiệp hiểu lầm hay nghi ngờ về năng lực bản thân. Nông dân kiếm sống nhờ vào đồng ruộng, còn chuyên gia nông nghiệp phải nghiên cứu làm sao cho họ thu hoạch được thật nhiều. Đôi khi vất vả và nỗ lực không nhất thiết phải đi đôi với kết quả, nếu thực sự không thích thì các bạn có thể chuyển chuyên ngành, dễ hơn rất nhiều so với việc chuyển trường. Cảm ơn mọi người, tôi xin hết."

Có một sinh viên khá hoạt bát nghe xong liền đùa rằng cô chơi xấu. Cô nói như vậy tức là ảnh hưởng đến các chuyên gia nông nghiệp tương lai còn chưa lên tiếng.

Có cậu chàng này mở miệng, một sinh viên nữ khác cũng lên tiếng trêu ghẹo:

“Bạn học Ngọc Trân, vậy là chồng cô nói đúng đó! Nếu cô chọn chuyên ngành cơ khí thì chỉ có khi đi học mấy ngày đã rơi nước mắt rồi. Có khi còn cảm thấy lúc đó mình chọn chuyên ngành cơ khí là do đầu úng nước nữa kìa."

Bầu không khí dần sôi nổi trở lại, những bạn học xếp sau Tề Ngọc Trân lần lượt đứng lên nói chuyện.

Mọi người giới thiệu xong, chủ nhiệm rời đi, cố vấn bước lên nói một vài quy định rồi bắt đầu chọn ban cán sự. Các chức vụ bao gồm lớp trưởng, lớp phó, ủy viên học tập và bí thư chi đoàn.

Sinh viên nữ lúc nãy lên tiếng trêu Tề Ngọc Trân tên là Du Niệm, cô ấy là người đầu tiên nói muốn làm lớp trưởng. Một nam sinh đứng ngay sau cô trong danh sách cũng muốn tranh cử chức lớp trưởng.

Mọi người đều rất tích cực.

Nghĩ đến dự định về tương lai ở trường, Tề Ngọc Trân cảm thấy mình không thể nào ở đây bốn năm trời mà không có tiếng tăm gì.

Chồng cô từng nói, nếu muốn ở lại trường làm việc thì tốt nhất nên có kinh nghiệm làm ban cán sự, coi như là làm quen trước.

Đã có hai người tranh chức lớp trưởng, sau một lúc suy nghĩ, cô chọn tranh chức ủy viên học tập.

Do cô lo lắng bạn học nam kia sẽ được bầu làm lớp trưởng, nếu cậu ta làm lớp trưởng thì cô không thể chọn chức lớp phó.

Lớp phó nghe không có cảm giác tồn tại cho lắm, nhất định cũng không có trách nhiệm gì nhiều.

Nếu phải làm việc với lớp trưởng thì cũng không được tự nhiên cho lắm

Nếu làm bí thư chi đoàn thì cô không có hiểu biết nhiều lắm, vậy nên cô dứt khoát chọn làm ủy viên học tập. Chức vụ này chủ yếu tiếp xúc với giảng viên nên khá ổn.

Trường học còn tuyển một số vị trí làm việc ngoài giờ, cô muốn thử phỏng vấn một hai cái.

Khi ở quê, cô và chồng không cần dùng đến quá nhiều tiền. Tiền mừng đám cưới gần như vẫn còn nguyên. Trước khi lên thành phố, mẹ đã gửi hết số tiền tiết kiệm được cho cô. Bây giờ cô tạm thời không thiếu tiền, nhưng mà cũng không thể chỉ tiêu xài mãi được.

Qua sinh nhật năm nay là cô tròn hai mươi lăm tuổi rồi, dù sao cũng phải gửi được một ít tiền trợ cấp về cho ba mẹ.

Nếu có hai hoặc nhiều hơn hai bạn cạnh tranh cùng một chức vụ thì cần phải bỏ phiếu quyết định người được chọn. Người muốn làm lớp trưởng nhiều nhất, tổng cộng có ba người, ủy viên học tập chỉ có một mình Tề Ngọc Trân, cô không cần lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Hai bạn nam một bạn nữ, ba người cạnh tranh chức lớp trưởng lần lượt lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Khi bỏ phiếu, Tề Ngọc Trân không hề do dự mà chọn Du Niệm.

Trong lớp có năm mươi người, mười lăm nữ và ba mươi lăm nam, cô chắc chắn sẽ thiên vị bạn nữ.

Tuy nhiên số lượng nam nhiều, hầu hết bọn họ đều chọn bạn nam có số báo danh số một.

Trước đó bạn nam số một đã nói những lời khiến các chiến sĩ rất cảm động, lặng lẽ giúp cậu ta kéo được không ít phiếu.

Du Niệm trượt chức nhưng không buồn bã, khi cuộc họp lớp kết thúc, cô ôm sách tìm Tề Ngọc Trân trò chuyện.

“Tôi nghĩ nếu cậu làm điều xấu, chắc chắn có lý do khó khăn của cậu.” Cô ấy vừa đến đã nói câu này.

Tề Ngọc Trân cũng ôm sách của mình, hai người đi ra ngoài lớp học:

“Tôi còn chưa bắt đầu làm điều xấu, cậu đã bào chữa cho tôi rồi sao?”

Cô trông giống người sẽ làm điều xấu đến thế sao?

“Một người tốt bụng như mợ đây thì làm sao lại có ý xấu được, ôi chao, cậu thật là ngốc, kết hôn sớm thế này!”

Du Niệm nghe chị gái dịu dàng xinh đẹp đã kết hôn thì đã tức giận.

Thật đáng ghét, thằng nào tốt số đến thế.

Nếu là một gã lùn, chắc chắn cô ấy sẽ tức chết.

Nhưng chỉ có thể tưởng tượng đối phương là một gã lùn, kỳ vọng quá cao sẽ rất thất vọng, cảm thấy không xứng với chị, vì vậy phải hạ kỳ vọng xuống mức thấp nhất.

Tề Ngọc Trân nghe người khác gọi mình là “mợ” thì thấy khá mới lạ:

“Không phải là quá sớm, nếu tôi bắt đầu học đại học từ mười tám tuổi, bây giờ cũng coi như đã tốt nghiệp ba năm rồi.”

“Thảo nào không gặp cậu trong ký túc xá, cậu ở ngoài trường phải không?”

“Đúng, tôi và chồng tôi ở ngoài trường.”

“Anh ấy là giáo viên à?” Du Niệm tò mò hỏi thăm.

Tề Ngọc Trân không phản cảm với bạn nữ này, nói vài câu đơn giản:

“Không, anh ấy là sinh viên, năm nay là sinh viên mới của đại học Hoa Đô, lớn hơn tôi một tuổi.”

Cũng coi như là giáo viên, đã hướng dẫn cô một thời gian rồi.

Kinh nghiệm học tập của họ thì không cần phải nói.

“Đại học Hoa Đô à, tạm gọi là xứng với cậu, bây giờ cậu ôm sách về nhà sao?” Du Niệm nghe đối phương là sinh viên của đại học Hoa Đô, hình ảnh gã lùn cao lên một chút, hiện tại là hình ảnh gã cao.

“Đúng, buổi chiều không có việc gì khác, tôi chuẩn bị về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.