Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 56:




Du Niệm gặp người quen, gọi đối phương:

“Cường Thắng!”

Khi cái tên này được gọi, Tề Ngọc Trân cũng nhìn về phía đối phương.

Cường Thắng là một cô gái, tên đầy đủ là Phạm Cường Thắng, là nữ sinh duy nhất năm nay của chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Tuổi bằng với Du Niệm, đều là tân sinh viên đúng tuổi, chưa đầy hai mươi tuổi.

Phạm Cường Thắng cao khoảng một mét bảy lăm, tóc ngắn chỉ đến cằm, kiểu tóc nhìn không hợp với hình ảnh cao gầy của cô ấy nhưng người này lại rất lanh lẹ.

Tề Ngọc Trân có ý muốn quen biết người học cơ khí nông nghiệp, đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao.

Cô có ý làm quen, chủ động chào hỏi, giới thiệu bản thân đơn giản.

“Các cậu suýt trở thành bạn cùng lớp, cậu ấy muốn đăng ký chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp nhưng bị chồng khuyên đổi sang chuyên ngành Nông học.” Du Niệm kể lại chuyện Tề Ngọc Trân đã từng nói.

“Đúng là nên khuyên thế, chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp ở bậc đại học cũng không có ích lắm, chẳng làm được gì, thà học chuyên ngành Nông học, tốt nghiệp chuyên ngành Nông học được phân công công việc tương đối nhẹ nhàng hơn. Tôi đăng ký chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp là vì gia đình đã từng làm việc liên quan, tự tôi cũng có thể sửa chữa máy móc đơn giản... Cần tôi giúp cậu chuyển sách không?” Phạm Cường Thắng hỏi Tề Ngọc Trân.

Chồng cô ấy cũng từng nói lời tương tự, bậc đại học thuộc dạng học gì cũng học nhưng học gì cũng không sâu.

Xem ra giai đoạn sinh viên chủ yếu là mở rộng kiến thức, muốn học được điều hữu ích thực sự thì cần làm việc thực tế.

Tề Ngọc Trân lắc đầu nói không cần, cô có thể tự chuyển được, hơn nữa cô không ở ký túc xá, cô ở nhà nên hơi xa, cô phải đi xe buýt về.

Phạm Cường Thắng thì đã hỏi Du Niệm có cần cô ấy giúp chuyển sách không.

Sách của Phạm Cường Thắng ít hơn hai người kia, Du Niệm cũng nói không cần, cô ấy có thể tự ôm được.

Hai người họ cùng về ký túc xá, Tề Ngọc Trân về nhà.

Trước khi chia tay, Du Niệm còn nói sáng mai sẽ giữ chỗ giúp cô, hai người sẽ ngồi cùng nhau.

Phòng học và chỗ ngồi ở đại học đều không cố định, muốn chỗ tốt thì phải đến sớm, vì vậy cần phải giữ chỗ, Tề Ngọc Trân đồng ý với lời của Du Niệm.

Tuy nhiên ai đến lớp trước vẫn chưa thể nói chắc được.

Tống Tầm Chu về đến nhà đã gần chín rưỡi tối.

Anh vừa về đến nhà đã thấy vợ ngồi trong phòng khách.

Vợ không làm gì khác, chỉ ngồi ngẩn người trong phòng khách, thấy anh về, cô nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt anh.

Tống Tầm Chu đã đóng cửa kỹ, cô đến gần, anh thì đã cúi người ôm cô:

“Không phải đã nói nếu giờ này không ngủ được thì nằm trong chăn đợi anh sao, sao lại dậy rồi.”

Chồng mang theo hơi lạnh, Tề Ngọc Trân ôm anh, cố gắng làm anh cảm thấy ấm áp:

“Ai nói với anh như vậy hả, em muốn đợi anh mà, trước đó đã nằm trong chăn, chín giờ mười lăm mới ra khỏi chăn. Anh về rồi, bây giờ em lại nằm vào chăn, anh mau tắm rửa xong rồi vào trong ổ chăn ấm áp nằm cùng em đi.”

Hai vợ chồng tách nhau ra, một người nằm vào chăn, một người đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, Tống Tầm Chu chui vào chăn, vợ chồng ôm nhau, không thiếu một chút âu yếm.

Lúc âu yếm, Tề Ngọc Trân không nói chuyện ở trường, đợi xong rồi mới bắt đầu kể, kể về việc tự giới thiệu buổi chiều, kể về nguyện vọng của các bạn.

Kể luôn cả việc mình cúi đầu, cô còn kể đã quen được một người bạn mới tên là Du Niệm, thông qua Du Niệm mà quen biết nữ sinh duy nhất của lớp cơ khí nông nghiệp năm nay.

“Không nói về người bạn miệng lưỡi trơn tru của em, cô gái lớp cơ khí nông nghiệp đó, em đừng lơ là cảnh giác, đừng vì cô ta là con gái mà cảm thấy không sao.”

Nam nữ đều rất nguy hiểm, đều cần đề phòng.

Tề Ngọc Trân thực sự rất được người khác yêu thích.

“Em đã nói rõ với cả lớp rằng mình đã kết hôn, Cường Thắng cũng biết em đã kết hôn.”

Tống Tầm Chu:

“Em biết anh đang nói gì chứ?”

Anh không chắc Tề Ngọc Trân có hiểu lầm không.

“Em biết anh đang nói gì, anh lo Cường Thắng có ý nghĩ khác với em phải không, em đã quen với việc con gái thích con gái rồi, nhiều cô gái còn nói nếu họ là con trai, họ sẽ cưới em.”

Tống Tầm Chu:

“Xem ra anh thực sự không thể lơ là cảnh giác, em cũng đừng gọi Cường Thắng, hãy gọi cả họ và tên, Phạm Cường Thắng.”

Nghe “Cường Thắng” đã thấy khó chịu.

“Em cũng nên cảnh giác, không thể lơ là.”

“Anh không được nhiều người thích như em, đi đâu cũng có người thích em, anh thì không.”

Em gái từng nói anh sẽ trở thành ông già độc thân, vì anh thật sự quá khó ưa.

“Anh được yêu thích mà không tự biết, khi anh mới đến đội sản xuất của chúng ta, nhiều cô gái đã bàn tán về anh, còn nói anh là phượng hoàng rơi vào ổ gà.” Cô không chỉ mặt gọi tên nói anh biết là ai đã nói.

Tống Tầm Chu:

“Mọi người đều không phải gà nhưng em thực sự là phượng hoàng.”

So với anh, Tề Ngọc Trân thực sự thích hợp được gọi là phượng hoàng hơn.

“Không nói phượng hoàng hay không, hiện giờ điều em phải cảnh giác là chuyện khác. Em rất lo cho sức khỏe của anh, trước đây giờ này chúng ta đã ngủ rồi. Em thì còn đỡ, một tuần có một ngày rưỡi nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có tiết học, nằm trên giường không mệt nhưng anh thì cả ngày đầy tiết, buổi tối phải ngồi đến chín giờ, về nhà rồi sức khỏe cũng chịu không nổi.” Tề Ngọc Trân hơi lo lắng.

Tối qua đã thử, anh về nhà tắm rửa xong đi ngủ, trước khi ngủ không làm gì cả, kể cả âu yếm.

Hiệu quả không tốt, hiện giờ chất lượng giấc ngủ của anh kém xa so với thời ở đội sản xuất, tối qua sợ cô ngủ mất, anh chỉ nhắm mắt mười phút rồi nói muốn hôn muốn ôm.

Khăng khăng không làm gì sẽ càng khó ngủ hơn.

Tống Tầm Chu tỉnh táo lắm, không âu yếm với Tề Ngọc Trân một chút thì không ngủ được.

Anh tự cảm nhận được, trừ khi cơ thể cực kỳ mệt mỏi không muốn nhúc nhích, còn không thì anh luôn cần âu yếm với vợ, anh rất ỷ lại vào cô.

Vì có thêm thời gian ngủ, ngủ sớm hơn chỉ làm anh tỉnh táo hơn, thà làm chút chuyện vợ chồng.

Tề Ngọc Trân cũng nhận ra, vẫn duy trì như cũ.

Như cũ không thể thay đổi việc anh thực sự đang đẩy nhanh tốc độ tiêu hao sức khỏe.

“Chịu đựng thêm nửa năm, nửa cuối năm sẽ rảnh hơn nhiều, lúc đó buổi tối không còn đầy tiết, anh cũng có nhiều thời gian ở nhà với em hơn.” Nếu không phải Tề Ngọc Trân có hướng đi riêng, mong muốn học kiến thức liên quan đến nông nghiệp, anh thực sự muốn kéo cô thêm một lần nữa, kéo cô vào Đại học Hoa Đô, hai người cùng lớp, hàng ngày cùng nhau đi học rồi lại cùng nhau về nhà.

“Buổi tối nửa cuối năm mà không có tiết học thì tốt rồi.”

Lúc đó có thể bồi bổ cơ thể lại.

Còn một chuyện rất nhỏ, không có tiết học buổi tối, đếm tối âu yếm cũng không cần quá vội vàng.

Trước đây họ có nhiều thời gian, từ dạo đầu đến kết thúc có thể kéo dài cả giờ. Giờ anh đã rút ngắn thời gian, trong vòng hai mươi phút phải hoàn thành mọi thứ, tốc độ nhanh hơn không ít.

Hai mươi phút không ngắn, cô cũng rất thoải mái nhưng cô thích nhất là khúc dạo đầu.

Sầu quá mà.

Chiều ngày đầu tiên lên lớp, Tề Ngọc Trân đã ra ngoài thực hành, nói là thực hành nhưng chủ yếu vẫn là nhổ cỏ làm việc vặt.

Họ chăm sóc mảnh ruộng thí nghiệm được phân cho lớp mình. Khi ở trong lớp, giáo viên đã chia nhóm cho họ, mười người một nhóm, chia thành năm nhóm, ba nhóm trồng ngô, hai nhóm trồng khoai lang.

Trong điều kiện bình thường, tiết học thực hành ngoài đồng không bắt đầu sớm như vậy, khóa này không bình thường, kế hoạch giảng dạy cũng không theo lối thường.

Tề Ngọc Trân và Du Niệm cùng một nhóm, họ là nhóm trồng ngô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.