Ở quê, nếu nhà ai nuôi thả gà thì những vườn rau xung quanh chắc chắn sẽ bị mổ bằng hết.
Du Niệm giả bộ “cải tà quy chính”:
“Đúng vậy, chúng ta phải yêu quý cây cỏ trong trường học của mình, không ai biết đó có phải bài tập hay bài thi cuối kỳ của một bạn học nào đó hay không!”
Tề Ngọc Trân đã nhận ra rằng, bỏ qua nguyên nhân thời tiết có thể ảnh hưởng đến tất cả các loại thực vật, cứ hễ khi lớp khác xảy ra chuyện gì đó không biết nên khóc hay cười, Du Niệm tuyệt đối sẽ là người cười lớn tiếng hơn bất kỳ ai khác.
Muốn nói gì đó, giáo viên đã đến, cô tạm thời đè xuống những gì mình muốn nói, quyết định sẽ nói một câu đàng hoàng với Du Niệm khi đi ăn cơm chiều ở căn tin.
Nụ cười sẽ biến mất, nụ cười cũng sẽ dời đi, đến lúc đó bài tập và kết quả bài kiểm tra cuối kì của bản thân bọn họ gặp thiệt hại, nụ cười sẽ chuyển sang khuôn mặt của người khác.
Trước hết vẫn đừng nên cười quá sớm.
Tiết học buổi chiều đã kết thúc, Du Niệm cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô ấy hỏi một vấn đề đã bị mình bỏ qua, đến khi tan học mới nhớ đến:
“Ở trong nhà, cậu cũng không thể tự do trồng hành sao?"
Khi mới tỉnh giấc từ giấc ngủ trưa, cô ấy có chút mơ màng, cũng chưa nhận ra có chỗ nào không đúng.
Câu nói muốn trồng chậu hành lá cần phải xin ý kiến của ba mẹ còn có thể hiểu được, nhưng xin ý kiến của chồng là cái gì, một chậu hành lá cũng phải được chồng đồng ý mới có thể trồng sao?
Thật sự không nhìn ra chồng của Tề Ngọc Trân lại quản nhiều việc như vậy.
Tề Ngọc Trân lúc này mới nhớ ra lý do mà cô đã bịa ra cho tâm trạng tốt của mình:
“Ở nhà của chúng tôi là thế này, có một số việc cần hai vợ chồng cùng nhau ra quyết định, hai bên đều đồng ý mới được, bình thường chỉ cần tôi đề xuất, anh ấy sẽ không từ chối, hơn nữa, tôi muốn trồng hành, người làm là anh ấy."
Cô muốn ăn cá kho, người nấu cá kho cũng là anh.
"Tôi muốn ghi vào cuốn sổ nhỏ, anh Tống yêu sạch sẽ sẵn lòng đào đất trồng rau cho cô Tề, học được rồi, học được rồi."
"Cái này có gì đáng để ghi vào cuốn sổ nhỏ đâu, khi anh ấy xuống nông thôn, trong ngày gió lớn bão táp anh ấy còn đi xuống lạch nước đào mương, cả người dính đầy nước buồn còn không hé răng, anh ấy yêu sạch sẽ, nhưng không phải loại người cầu kỳ." Tề Ngọc Trân rất yêu thích phẩm chất đặc biệt chịu khổ chịu nhọc của anh.
"Rất giống với cậu đấy, nhìn thì dịu dàng như nước, thực chất thì chính trực kiên trinh, cậu có thể cầm vài cái cuốc xẻng mà sắc mặt không thay đổi, có bạn nam nào muốn xum xoe giúp đỡ nhưng cậu đều từ chối." Loại chuyện này còn thường xuyên xảy ra.
Nếu tiết cuối cùng vào buổi chiều là tiết thực hành, sau khi sử dụng dụng cụ nông nghiệp xong phải đặt chúng vào kho dụng cụ nông nghiệp, có một số bạn nữ có việc sẽ nhờ Ngọc Trân giúp đặt vào kho dụng cụ nông nghiệp.
Miễn là có thể nhận được, Ngọc Trân sẽ không từ chối, may mắn là cô không có ba đầu sáu tay, nếu như cô có thật thì Du Niệm nghi ngờ cô sẽ sẵn lòng mang dụng cụ nông nghiệp của tất cả bạn nữ trong lớp vào kho hàng.
Mỗi khi đến thời điểm này, trong lớp luôn có nam sinh muốn xum xoe, nhưng Ngọc Trân từ chối tất cả.
Ngay cả khi đi trên đường, cũng có những nam sinh không quen biết hỏi xem có cần giúp đỡ không.
Ngọc Trân vẫn từ chối.
Tề Ngọc Trân:
“Chủ yếu là trong phạm vi khả năng cho phép của tôi, tôi có thể tự mình làm được và thêm nữa, tôi đã kết hôn rồi, cậu cũng biết tính cách của tôi rất cẩn thận, sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với người khác giới, nếu tôi nhờ bất cứ một bạn nam nào giúp đỡ, bị người có tâm nhìn thấy, lan truyền rằng tôi là người lẳng lơ dễ dãi, sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi, có thể ảnh hưởng đến công việc ở lại trường của tôi nữa."
Ban đêm ngủ chung trên một giường ngủ lớn hồi xuống nông thôn, trong khi các bạn nữ đang thảo luận về lý tưởng và tương lai, cô lại nói với mọi người rằng đi một bước tính một bước, ở trước mặt Du Niệm, cô đã tiết lộ ra "dã tâm" ở lại trường của mình.
Còn yêu cầu Du Niệm không được lan truyền ra ngoài.
Sau khi tiếp xúc với công việc cố vấn thông qua chương trình vừa học vừa làm, cô thật sự đã thay đổi ước mơ của mình, cũng đã nói với Du Niệm về điều đó.
Cô đã không còn ý định ở lại trường để làm giáo viên hướng dẫn, cô muốn trở thành giáo viên chuyên ngành, sẽ tìm hiểu rõ các điều kiện để ở lại trường làm giáo viên trước khi sinh viên khóa học của cô tốt nghiệp và được phân phối công việc.
Nếu cần phải học thạc sĩ, cô sẽ học thạc sĩ.
Có yêu cầu gì, cô cũng sẽ cố gắng hết sức làm được trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
"Đúng vậy, danh tiếng rất quan trọng, sau này ai dám lan truyền tin đồn về cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt người đó, xé nát miệng tên đó, để xem sau này tên đó còn dám lan truyền không!"
Tề Ngọc Trân làm ra bộ dạng hung ác:
“Nếu gọi tên tôi tôi sẽ xé nát miệng người đó!"
"Cậu cứ như vậy không hung ác một chút nào, cậu phải học theo biểu cảm của tôi này... Thôi bỏ đi, cậu đừng học, không cần soi gương tôi cũng biết mình không có biểu cảm như thế." Du Niệm nhìn Tề Ngọc Trân nghiêm túc học theo biểu cảm của cô ấy, thật sự học không giống chút nào.
Cô ấy không thể nào làm cho biểu cảm "hung thần ác sát" trở nên đẹp như vậy!
Nghĩ đến việc bản thân cũng làm ra biểu cảm tương tự, cô ấy òa lên bật khóc.
Tề Ngọc Trân:
“Tôi sẽ về nhà tập luyện chăm chỉ trước gương, tôi cảm thấy không nên để người khác nghĩ rằng tính của tôi quá hiền lành."
Nghĩ lại thì, trong nhà không phải đã có sẵn "hung thần ác sát" rồi sao, cô có thể bắt chước biểu cảm của chồng.
Biểu cảm của chồng khi đối diện với cặp vợ chồng trung niên vô lại ở trên xe lửa thật sự quá kinh điển.
"Hiền lành quá dễ bị bắt nạt, cậu xem xem sau khi kết thúc tiết thực hành cậu đã giúp bao nhiêu nữ sinh cầm cái cuốc cái xẻng, tôi cùng lắm chỉ giúp một người, còn cậu giúp bốn năm người, sau này cậu không giúp bọn họ nữa, bọn họ sẽ oán trách cậu.
Tương lai khi đi làm, mặc kệ là làm giáo viên hay làm cố vấn sinh viên, bên trên có công việc gì để ném xuống cho cậu, phiền chết người luôn đấy, đổi thành tôi, trên trời đã bay đầy oán khí của tôi."
Tề Ngọc Trân không có bao nhiêu oán khí, vẫn luôn cảm thấy mình chỉ tiện tay giúp đỡ:
“Tiết thực hành của chúng ta phần lớn đều là vào tiết cuối cùng của buổi chiều, nếu không lần sau tôi sẽ trực tiếp đi tắm, đưa dụng cụ nông nghiệp của tôi cho các nữ sinh thường nhờ tôi giúp, để xem trong số bọn họ, ai giúp tôi mang đi, ai từ chối, người từ chối, lần sau tôi sẽ không giúp đỡ nữa, không từ chối, sẵn sàng mang đi giúp tôi, lần sau tôi sẽ giúp đỡ mang đi."
Ở trường đại học không có đại biểu khoa, cô là uỷ viên học tập, cho nên cô xem mình như là đại biểu khoa của các môn học khác, đại biểu khoa thì phải làm việc nhiều hơn các bạn cùng lớp khác.
Nhưng giáo viên tiết thực hành từ trước đến nay chưa bao giờ nói với uỷ viên học tập để thống kê số lượng dụng cụ nông nghiệp và đặt vào kho hàng, tất cả đều dựa vào sự tự giác của mọi người.
"Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi tắm cùng cậu, dụng cụ nông nghiệp của tôi cũng để cho một trong số bọn họ giúp mang về, xem như một cách kiểm tra nhân phẩm, không thể nói là vội vàng đi tranh chỗ ngồi trong thư viện mà còn không có thời gian để đặt dụng cụ nông nghiệp trở lại kho, bọn họ vội vàng đến thư viện học tập, chúng ta thì không cần học tập à? Tức quá đi, nếu điểm thi cuối kỳ của tôi xuống bét, đó toàn là lỗi của bọn họ!"