Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 7:




Buổi chiều, Tề Ngọc Trân đun nước nóng xong, xõa tóc ra chuẩn bị gội đầu, cô bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa, cửa sân bị ai đó gõ vang.

Người gõ cửa chính là thanh niên Tống, nói là mình đến trả thang.

Nghe nói là tới trả thang, cô vội vàng gom mái tóc dài đã xõa ra lại một chỗ, dùng ngón tay vuốt vài cái, buộc tóc lại, đi ra ngoài mở cửa cho thanh niên Tống.

Thang mà thanh niên Tống mang tới trả là thang trúc dài, dùng để leo lên chỗ cao hoặc là xuống giếng vớt thùng nước, trong đại đội chỉ có mấy người có thang dài, nhóm thanh niên muốn mượn thang đương nhiên sẽ đi mượn nhà đội trưởng.

Thang dài mang vào không tiện, thấy Tề Ngọc Trân cố tự mang vào, Tống Tầm Chu nói:

“Anh có thể mang vào luôn, em có thể mở cửa rộng hơn chút không?”

“Được.”

Tề Ngọc Trân không lề mề, vội vàng mở cửa rộng hơn, còn mình thì đứng ở bên cạnh.

Buổi sáng Tống Tầm Chu đến mượn thang, anh biết thang để ở đâu, nên cũng tiện đặt trở về chỗ cũ.

Tề Ngọc Trân nghĩ không nói gì thì không hay, cũng không tiện mời người ta uống lý nước, vì vậy cô tìm đề tài, hỏi Tống Tầm Chu:

“Anh Tống, thùng nước có bị bể không?”

Cô muốn hỏi thùng nước đã được vớt lên chưa?

Nhưng cô cảm thấy đó hơi nhảm, cô chỉ có thể đổi cách hỏi.

“Không bể, có thể dùng tiếp được, chỉ là dây thừng thùng nước bị lỏng.”

Tống Tầm Chu không có ý ở lâu, trả lời xong đồng thời đi về phía cửa lớn.

Tề Ngọc Trân tiễn anh ra cửa:

“Vậy là tốt rồi, anh đi đường cẩn thận.”

“Anh sẽ cẩn thận, không quấy rầy em nữa.”

Tống Tầm Chu rời đi, Tề Ngọc Trân khóa cửa chính lại lần nữa, tiếp tục gội đầu, chỉ là vừa mới xõa tóc ra, cửa chính lại có tiếng gõ.

Nghe tiếng gõ cửa, Tề Ngọc Trân nhận ra là em gái đã trở lại.

Em gái về, cô cũng không buộc tóc lại mà nhanh chóng đi mở cửa cho em gái.

“Em cứ không thích mang chìa khóa theo.”

Tề Ngọc Trân nói với em gái.

Cửa nhà họ có khoá xích, có để khe hở, chỉ cần mang chìa khoá thì dù là khoá ngoài hay khóa trong đều có thể luồn tay vào lấy chìa khoá mở cửa.

Tề Ngọc Liên hoàn toàn không sợ chị gái mình mắng:

“Thì em sợ đi ra ngoài chơi làm mất chìa khóa mà.”

Cô bé cũng có bạn riêng, nếu bạn bè rảnh sẽ hẹn ra ngoài chơi, khi nào không rảnh, cô ấy mới chọn bám dính ở bên cạnh chị mình.

Tề Ngọc Trân: “Mỗi lần em đều dùng lý do này, chị thấy em lười mang theo mới đúng.”

“Chị, chị muốn gội đầu à?”

“Ừ, em về vừa đúng lúc, trước khi chị gội đầu xong, nếu lát nữa có ai gõ cửa, em ra xem thay chị đấy.”

Tề Ngọc Trân thử gội đầu lần thứ ba, em gái về rồi thì cô cũng không cần khóa cửa nữa.

Lúc này không ai đến quấy rầy cô, thành công làm ướt tóc, Tề Ngọc Trân thở phào nhẹ nhõm.

Tề Ngọc Liên chuyển cái ghế ngồi ở bên cạnh, xem chị gái gội đầu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy vẫn nhịn không được hỏi chị mình:

“Chị, có phải ban nãy thanh niên Tống tới trả thang hay không?”

Chuyện thanh niên Tống mượn thang cô ấy cũng biết.

“Em gặp anh ấy à?”

Động tác gội đầu của Tề Ngọc Trân không ngừng lại, cô bôi dầu gội đầu lên tóc, cô không bất ngờ khi em gái gặp thanh niên Tống.

Người kia mới đi người này đã về gặp nhau là chuyện quá bình thường.

Tề Ngọc Liên: “Thấy rồi, không nói gì với nhau cả, chị, anh Tống không mang theo thứ gì khác sao?”

“Ngoại trừ mang thang ra, anh ấy còn có thể mang gì tới đây, chẳng lẽ em cảm thấy anh ấy phải mang chút quà, cảm ơn nhà chúng ta đã cho anh ấy mượn thang ư? Thùng nước anh ấy vớt không phải thùng nước của anh ấy, mà là thùng nước trong ký túc xá của thanh niên, là thùng nước mọi người dùng chung.”

Cô không thể không nhấn mạnh.

Sau khi em gái biết thanh niên Tống tặng hộp hoa quả và kẹo hoa quả cho kế toán viên, lòng không thoải mái suốt mấy ngày.

Cô bé không dám nói chuyện này trước mặt ba mẹ, chỉ có thể nói với chị gái. Nói là ban đầu không nên tránh hiềm nghi, nếu là nhà họ tiện tay giúp thanh niên Tống nấu cơm, thì hộp hoa quả và kẹo hoa quả đã là của nhà họ rồi.

Ba làm đại đội trưởng, không có nghĩa là điều kiện trong nhà tốt lên rất nhiều, chỉ vào dịp mừng năm mới thì cả nhà họ mới có thể ăn kẹo, bình thường lúc Tề Ngọc Liên cực kỳ muốn ăn kẹo chỉ có thể đi vòi vĩnh chị mình. Cô bé có không hiểu chuyện thế nào đi nữa vẫn biết chị của mình không có nhiều tiền, không thể thường xuyên mua kẹo cho cô ấy ăn.

Loại kẹo chị mua là loại rẻ nhất, không phải kẹo hoa quả.

Vóc dáng em gái cũng không kém Tề Ngọc Trân bao nhiêu, trong lòng cô, em gái vẫn là trẻ con, có những suy nghĩ này vẫn rất bình thường:

“Anh ấy cho em, em cũng không được nhận, cả hai không thân không thích, em cũng chưa từng làm chuyện gì cho anh ấy, đừng mong thứ vốn không thuộc về chúng ta, đừng giận anh Tống, anh ấy tặng kẹo cho nhà chúng ta, chỉ mang đến phiền nhiễu cho ba người lớn, không tặng mới là đúng.”

Em trai em gái đều chưa tròn mười tám tuổi, ba người lớn trong nhà đương nhiên chỉ cô và ba mẹ.

Nghe chị nói không thể nhận, lòng Tề Ngọc Liên thoải mái hơn rất nhiều, không còn nghĩ đến hộp hoa quả và kẹo hoa quả nữa.

Thanh niên Tống không tặng kẹo, nhưng có người khác tới tặng.

Khi Tề Ngọc Trân gội đầu lau tóc xong, thanh niên An thẳng thắn vô tư đến đưa kẹo.

Cô ấy quả thật rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Tề Ngọc Trân cũng không tiện từ chối.

An Lâm cho nhà họ mỗi người một viên kẹo, nhà cô có sáu người, không thấy người khác nên An Lâm để Tề Ngọc Liên chọn vị mình thích, còn lại năm viên đưa cho Tề Ngọc Trân.

Hành vi này của cô ấy có thể nói là “nể mặt” Tề Ngọc Liên, Tề Ngọc Liên chọn một viên kẹo lập tức mặt mày hớn hở cảm ơn thanh niên An.

Túc trước Tề Ngọc Liên không biết mình được tặng một viên kẹo hoa quả sẽ vui vẻ như thế nào, hiện tại đã biết.

Tề Ngọc Trân chỉ có thể bất đắc dĩ, người chị này nói nhiều như vậy, vẫn không bằng một viên kẹo.

Mỗi người một viên kẹo, rất khó từ chối.

An Lâm đưa kẹo xong lập tức rời đi.

Tề Ngọc Liên đã ngậm kẹo trái cây vào miệng:

“Không có hộp trái cây, một viên kẹo trái cây cũng được, thanh niên An còn biết đến tặng, em thật sự nhìn lầm thanh niên Tống rồi, uổng công cho em còn coi anh ấy là một trong những anh rể tương lai, anh ấy đã không còn nữa, trừ phi anh ấy cũng cho nhà chúng ta sáu viên kẹo.”

Tề Ngọc Trân cất kẹo xuống:

“Ăn kẹo cũng không bịt được miệng em, thanh niên An không phải chỉ tặng kẹo cho mỗi nhà chúng ta, chắc chắn nhà Nhị Nha có, không chừng còn tặng vài nhà nữa, em đừng có cả ngày anh rể anh rể, người khác nghe thấy sẽ cười chị gái của em đấy.”

“Em không nói anh Tống nữa, sau này em sẽ nói chị An, chị An đúng là người tốt.”

Không biết là ai lúc trước nói thanh niên An có một đống khuyết điểm, hiện tại thanh niên An lại trở thành người tốt nhất trên đời đúng không.

Tề Ngọc Trân: “Trên đời này không có kẹo miễn phí, chỉ mong sau này chị An đừng thường xuyên lấy kẹo ra cho nữa.”

Tề Ngọc Liên đột nhiên cảm thấy kẹo trong miệng không còn ngon miệng nữa:

“Vậy phải làm sao, em không muốn vì một viên kẹo mà làm trâu làm ngựa cho chị An đâu.”

Bởi vì một viên kẹo mà sai khiến người khác, hình như là chuyện thanh niên An hay làm.

“Thanh niên An có việc gì cho em làm đâu chứ, bảo em giặt quần áo giúp chị ấy sao? Em nói một viên kẹo giặt một lần, giặt quần áo giúp chị ấy một lần xem như thanh toán xong.”

“Ừ, mùa đông giá rét giặt quần áo mệt chết đi được, thanh niên An bảo em giặt quần áo thì em giặt cho chị ấy một lần, em chỉ giặt một lần, cùng lắm giặt thêm một lần nữa, nếu chị ấy bảo em giặt giúp chị ấy ba lần, em sẽ mách ba.”

Tề Ngọc Trân bị lời tố cáo của em gái chọc cười.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Quả thực kẹo không phải miễn phí, chưa đến một tuần, An Lâm đã tìm tới cửa.

Cô ấy chỉ định Tề Ngọc Trân, bảo cô ra nói chuyện.

Thấy tâm trạng An Lâm không vui, Tề Ngọc Liên lo lắng chị gái mình sẽ bị bắt nạt nên đi theo chị gái.

An Lâm không muốn làm hại Tề Ngọc Trân, cô ấy hứa sẽ không đánh mắng Tề Ngọc Trân, bảo Tề Ngọc Liên đứng cách xa năm mươi mét nhìn hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.