Cô kết thúc câu nói bằng cách đùa một phen, Tống Tầm Chu nghe thấy, cố gắng nén cười không để lộ ra tiếng. Cô của Tống Tầm Chu nói:
“Không đâu, dượng các con không chỉ than trong lòng mà miệng còn than không ngừng đây.”
“Tâm Hỷ, em lại lôi anh ra làm trò đùa.” Dượng làm bộ lắc đầu thở dài.
Mùa hè trời tối muộn, bữa tối thành công ăn hết trước khi trời tối hẳn, bánh của Tống Tầm Chu rất được ưa chuộng, chẳng mấy chốc đã hết sạch, Lan Hinh còn nói bánh nhỏ quá, ăn không đã. Mẹ liền trả lời cô ấy, bánh làm to sẽ không ngon, quá to ăn sẽ cảm thấy ngấy.
Tề Ngọc Trân thích ăn bánh do anh làm, mẹ chồng nói bánh to dễ ngấy, cô không phản đối chút nào vì một phần là cô không quen ăn tỏi sống và hành sống để giảm cơn ngấy, cô có thể miễn cưỡng thích ăn tỏi chín và hành rắc lên canh nóng hơn.
Bánh nhỏ mà Tống Tầm Chu làm tối nay rất phù hợp với cô. Buổi tối về nhà cô sẽ khen anh thêm một chút mới được. Hôm nay đến nhà ba mẹ chồng, vì bận nói chuyện với các bậc trưởng bối mà bỏ lơ anh, phải dỗ dành anh một phen. Ăn xong bữa tối, mọi người lại trò chuyện một lúc lâu, gần chín giờ tối mới về nhà.
Trên đường về quê, tâm trạng Tề Ngọc Trân vui vẻ không thôi.
Mấy tháng trôi qua mà quê nhà vẫn thông xe, từ thành phố về đội sản xuất vẫn phải đi bộ hai tiếng. Đi bộ hai tiếng giữa trời hè oi bức đối với Tống Tầm Chu ngồi tàu hỏa hai ngày không tắm là một cực hình, đối với Tề Ngọc Trân cũng là một cực hình nốt.
Chỉ là tâm trạng cô vui vẻ, nên những điều này đều là chuyện nhỏ.
“Tầm Chu, tay anh có mỏi không, mỏi thì để em xách đồ cho.” Lần này về nhà vào mùa hè có bao đồ nhẹ nhàng hơn nhiều, đồ nặng nhất vẫn là năm cân gạo mà Tề Ngọc Trân dành dụm suốt một học kỳ.
Sau khi nhận được lá thư đầu tiên từ nhà báo tin em trai sắp cưới vợ, cô thay đổi ý định không gửi gạo về nhà nữa, định để dành nhiều hơn mang về vào kỳ nghỉ hè. Cả một học kỳ chỉ dành dụm được năm cân gạo là vì hai vợ chồng cũng cần phải ăn uống, Tề Ngọc Trân muốn tốt cho gia đình nhưng cũng không quên chăm sóc bản thân và chồng mình. Thành ra năm cân gạo để cả nhà nếm thử, còn lại để em dâu đến nhà thì nếm thử.
Tống Tầm Chu:
“Tay không mỏi, chỉ muốn về nhà tắm rửa cho thật sạch thôi.”
“Vậy về nhà anh tắm trước, xong rồi em tắm sau.”
Hai người đi về nhà đã là giữa buổi chiều, Tề Ngọc Trân có chìa khóa nhà, trước khi mở cửa hỏi thử có ai ở nhà không. Không thấy ai trả lời, cô mới lấy chìa khóa mở cửa vào.
Tề Ngọc Trân đã viết rõ thời gian về nhà trong lá thư gửi về, em gái cũng đã trả lời, nói rằng tháng bảy mình chưa được nghỉ hè, phải đến tháng tám mới được nghỉ, vì vậy chị và anh rể khi về nhà không thể gặp cô ấy ngay được.
Nếu nhà không có ai, chắc mọi người đều đang đi làm ngoài đồng.
“Anh tắm trước đi, em đi dọn dẹp phòng một lát.” Đặt bao đồ vào phòng, Tề Ngọc Trân lấy giẻ lau ra.
Đồ đạc trong phòng không bị dịch chuyển, vẫn như trước khi họ rời đi. Tề Ngọc Trân lau dọn đồ đạc, tâm trạng rất tốt, mong gia đình nhanh trở về, cô muốn trò chuyện về những trải nghiệm của mình ở Hoa Đô. Dù mỗi lần viết thư đều phải viết mấy trang giấy nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, thư giấy không thể chứa hết những điều cô muốn nói, không thể chứa hết nỗi nhớ của cô.
Tống Tầm Chu không ý kiến, rất thuần thạo lấy xô nước rồi đi lấy nước đổ vào đó. Đợi anh tắm xong, nhiệm vụ dọn dẹp phòng sẽ giao lại cho anh.
Cho đến khi mặt trời lặn, ba mẹ và hai em trai mới về nhà, lúc đó Tề Ngọc Trân đã nấu xong bữa tối và chỉ đợi họ về ăn.
“Hôm nay bọn mẹ đi sửa đường núi nên giờ này mới về, hai vợ chồng con đã ăn tối chưa?” Viên Tú Thải thấy con gái và con rể mà chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Chưa ăn ạ, đợi mọi người về rồi ăn cùng luôn.” Tề Ngọc Trân trả lời mẹ mình.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm tối, miệng của cô không ngừng luyên thuyên, vừa ăn vừa nói chuyện. Ăn xong, cô lấy ra kẹo lạc cho ba mẹ và các em nếm thử, còn cho thêm em trai thứ hai một viên, ám chỉ em trai đem kẹo lạc tặng cho bạn gái của mình, Phán Ni.
Phán Ni là vợ sắp cưới của em trai thứ hai.
Lời nói thẳng thừng của chị gái khiến Tề Đào Thanh đỏ mặt, trong khi đó em trai thứ ba thì háo hức ăn hết kẹo lạc, cậu ấy chọn cách cất cả hai viên kẹo vào túi mình. Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải thấy con trai thứ hai nhét kẹo vào túi cũng làm như không thấy. Tùy cậu ấy muốn ăn cùng Phán Ni hay cho cô ấy hết cả hai viên, họ cũng lười quản cậu con trai này.
Tề Ngọc Trân mang năm cân gạo ra cho ba mẹ xem, bảo rằng gạo này rất thơm, đợi em gái về nghỉ hè sẽ nấu cho cả nhà ăn.
Cả nhà quây quần ăn cơm cùng mới thật sự ngon.
“Ngày mai con và Tầm Chu nghỉ một ngày, ngày mốt sẽ cùng mọi người làm việc.” Tề Ngọc Trân suýt chút nữa muốn nói ngày mai đi làm luôn.
Vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đã, không thể vì quá phấn khích về quê mà mất lý trí được, thế nên, vợ chồng họ cần nghỉ ngơi một ngày thật tốt.
Viên Tú Thải:
“Hai đứa không cần phải vất vả, làm việc cũng không tính công cho các con, ở nhà đọc sách, nấu cơm là được, vài ngày nữa thu hoạch mùa hè mới cần giúp đỡ, lúc đó ba mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa công việc nhẹ nhàng hơn.”
Chồng làm đội trưởng đúng là không sai, nhưng nhà họ chưa bao giờ vô tư đến mức xếp công việc không công cho con gái và con rể. Tề Ngọc Trân nghe vậy cũng không phản đối, nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
“Ghen tị với em quá, da trắng hơn hẳn, càng ngày càng xinh đẹp, không như chị, mặt mũi đều lấm lem.” Biết Tề Ngọc Trân về, An Lâm đến tìm cô nói chuyện.
Tề Ngọc Trân đưa cho An Lâm một viên kẹo lạc, cô nghĩ An Lâm có vẻ đã hiểu lầm:
“Em chỉ mới rời đi chưa đến nửa năm, không thể nào trắng lên được, hơn nữa chị quên em học trường nông nghiệp rồi à? Thường xuyên phải xuống ruộng, không thể trắng lên được đâu… Kỳ thi đại học năm nay thế nào rồi?”
Kỳ thi đại học năm nay diễn ra vào tháng bảy, đã kết thúc nhưng cố vấn hướng dẫn còn muốn giữ cô lại làm việc, giúp đóng dấu giấy báo trúng tuyển cho tân sinh viên. Kỳ thi đại học diễn ra vào đầu tháng bảy, đóng dấu là việc của cuối tháng, cô quyết định dùng lý do về quê bận thu hoạch mùa hè để từ chối.
Ai biết được có phải chỉ có mỗi việc đóng dấu hay không. Đóng dấu không phải quá mệt, nhưng cô biết cố vấn chắc chắn sẽ giao thêm nhiều việc khác, không bao giờ dứt được.
An Lâm:
“Năm nay chị đã qua vòng dự thi, nhưng điểm thi chính thức không tốt lắm, chị không phải là người có năng khiếu học tập.”
Nhắc đến kỳ thi đại học, cô ấy lại thấy đau khổ.
“Em nghĩ không cần vài năm nữa, không cần thi đại học cũng có thể về quê rồi.” Tề Ngọc Trân biết ông nội Tống sắp được minh oan, cảm thấy việc thanh niên trí thức trở về quê không còn xa.
“Tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời chị đã trôi qua, vài năm nữa chị sẽ ba mươi tuổi, về quê rồi lại trở thành cô gái già bị người khác chê cười cho mà xem.”
Tề Ngọc Trân không để An Lâm buồn bã quá mức:
“Em cảm thấy ai mà gọi chị là gái già thì chắc chắn chị sẽ phản kháng lại, có khi còn động tay động chân nữa đấy? Nhưng mà chị nói đúng, thực sự rất buồn khi những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời không thể làm những việc mình thích, không thể thấy những cảnh đẹp mình muốn. Em học đại học, trong trường có những bạn học mười tám, mười chín tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất, em chỉ nghĩ nếu mình cũng có thể học đại học sớm thì tốt biết mấy. Dù em trông có vẻ không khác họ là mấy, nhưng bản thân em có thể cảm nhận rõ sự khác biệt.”