Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 98:




Tống Tầm Chu không sáng tác ra câu đối xuân mới, anh chỉ dựa trên câu đối mà ông nội đã viết rồi viết lại bằng nét chữ Khải mà anh tương đối thích.

Anh thích chữ Khải chủ yếu là vì nó tinh tế.

Tề Ngọc Trân: !!!

Cô còn định trước khi về nhà mừng năm mới sẽ xin ông nội một bộ câu đối xuân mang về nhà dán.

Chữ của ông nội quá đẹp.

Cô biết chồng mình viết chữ tinh tế đẹp mắt, không ngờ khi anh dùng bút lông viết cũng có thể ổn định và đẹp đến vậy!

Đúng là cao thủ giấu nghề!

Có rất nhiều người đứng xem nhưng Tống Tầm Chu không hề run tay, anh viết xong câu đối một cách vô cùng mượt mà.

Anh viết xong, bà nội cũng gọi Ngọc Trân tới thử một chút.

Tề Ngọc Trân vội lắc đầu:

“Bà nội, cháu chưa từng viết chữ bằng bút lông,bà cứ để cháu về nhà luyện tập rồi sau hẵng viết ạ. Năm nay thì không được đâu, cháu sợ lãng phí giấy đỏ."

Không giống với sự rụt rè của chị dâu, Tống Lan Hinh lại chủ động yêu cầu được viết một bộ câu đối xuân.

Thấy cháu gái hào hứng, ông bà nội chắc chắn sẽ không từ chối.

Tống Lan Hinh bắt đầu viết. Chữ của cô ấy không phải kiểu gọn gàng cứng cáp như chữ Khải mà là theo phong cách hành thư. Cô ấy cũng kết hợp cả nét chữ thảo của mình, viết mượt mà như nước chảy mây trôi.

Viết xong, cô ấy rất thoả mãn. Ông bà nội nhìn thấy nét mặt chờ được khen của cháu gái nên cũng không tiếc lời khen ngợi.

Tống Tâm Hỉ nghe thấy thì không nhịn được mà nói một câu:

“Vậy mà ba mẹ còn chưa khen con gái lời nào hết."

Bà nội:

“Được, vậy con viết câu đối đi rồi ba mẹ khen con."

Chồng bà ấy liền lên tiếng:

“Mẹ, hay là đừng để cho Tâm Hỉ viết. Mấy năm nay vợ con càng ngày càng viết ngoáy, ngoại trừ con thì không có mấy người đọc hiểu được chữ cô ấy đâu. Lỡ ba mẹ nhìn thấy thì nhất định sẽ tức giận mắng cô ấy, vừa hết năm cũ mừng năm mới, không thể nổi giận mắng chửi người ta vào dịp này được."

Tống Tâm Hỉ đưa tay nắm lỗ tai chồng:

“Ông ngứa đòn đúng không?"

Sao bà nội lại không hiểu tính cách con gái mình được chứ?

Từ khi còn bé, bà ấy đã không thể nào ngồi yên một chỗ luyện thư pháp, khi lớn lên càng không thể.

Đúng là có lúc ông bà cũng vô cùng bực tức, thế là bà nội liền chuyển hướng sang mấy đứa cháu, hỏi bọn họ có ai muốn thử không.

Có người muốn, có người không. Những ai muốn thử đều được bà nội phát cho giấy đỏ viết câu đối, để bọn họ tự do phát huy.

Thật sự tìm không được khuyết điểm trên tờ thư pháp của cháu trai lớn, bà nội cũng chỉ có thể nói hai chữ “nhàm chán”. Đứa cháu này theo đuổi sự hoàn hảo, không có gì thú vị.

Cứ để mấy đứa nhỏ thử viết câu đối xuân, cho dù có vẽ tranh trên đó cũng không sao, bà và ông bạn già còn có có cái để đùa vui.

Tết ông công ông táo trôi qua, cả nhà cùng xuất phát về quê.

"Ngọc Trân, em cùng anh quét dọn phòng, trải lại chăn mền mới rồi mới xuống nhà được không?" Anh cảm thấy Ngọc Trân người thì đang đứng trước mặt anh, nhưng trái tim đã bay đến nhà ông bà nội rồi.

Tề Ngọc Trân đồng ý, cùng chồng quét dọn vệ sinh.

Đúng là tâm trí cô đã bay đến chỗ ông bà nội. Nhanh chóng quét dọn xong, cô và anh đi cắt giấy hoa, chuẩn bị dán câu đối xuân.

Từ tết ông công ông táo, họ chuẩn bị không ít hoa giấy và câu đối xuân, chuẩn bị hôm nay ăn cơm trưa xong là bắt đầu trang trí.

Cô vẫn còn muốn nhờ ông nội viết thêm một bộ câu đối, chờ đến tết âm lịch là mang về nhà.

Sau này cô sẽ mừng năm mới ở Hoa Đô một năm, ở quê một năm.

Tuy chồng cô cũng có thể viết được câu đối xuân rất đẹp, nhưng cô không nhờ anh viết là vì muốn mang lại niềm vui cho ông bà nội.

Ông bà nội cũng nói chữ Khải Tầm Chu viết còn đẹp hơn so với chú và ba anh, tìm không ra khuyết điểm.

"Nhàm chán" thì không tính khuyết điểm, và cũng không thể nói ra để làm tổn thương cháu trai lớn được.

Tề Ngọc Trân nói cô muốn nhờ ông bà nội viết.

Biết rõ Tầm Chu viết chữ rất đẹp nhưng lại nhất quyết muốn lấy câu đối của ông bà nội, làm sao ông bà nội không nhận ra suy nghĩ của cô được chứ?

Hai ông bà cụ bị cô chọc cười, đồng ý viết cho cô một bộ.

Tống Tầm Chu thích sạch sẽ. Quét dọn xong căn phòng, trải giường, xếp chăn nệm xong đã đến giờ cơm trưa. Lan Hinh đứng dưới lầu hô to, mời anh trai và chị dâu xuống ăn cơm.

Suốt thời gian này, mọi người đều ăn cơm ở nhà ông bà nội, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi mới về nhà ba mẹ.

Phòng của hai vợ chồng ở lầu hai, Tề Ngọc Trân đứng ở cửa sổ vẫy tay với Tống Lan Hinh, ra hiệu mọi người cứ đi trước.

Tống Lan Hinh thấy cô vẫy tay thì cũng vẫy tay lại, ra hiệu mình đã biết rồi đi về nhà ông bà nội trước.

Tề Ngọc Trân kéo màn cửa lên, đang định mở cửa đi xuống thì bị Tống Tầm Chu kéo lại.

"Ôm em một lúc đã." Tống Tầm Chu không biết hôm nay có thể quay về nghỉ trưa không.

Anh không chịu nổi việc từ sáng sớm đến tối chỉ có thể nhìn Ngọc Trân mà không thể có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với cô.

Tề Ngọc Trân cảm thấy chồng nghiện mình rồi. Cô không từ chối anh nhưng vẫn có yêu cầu:

“Anh ngồi xuống đi, để em chủ động ôm anh, chỉ âu yếm mười giây thôi đó."

Cô chủ động ôm anh và anh chủ động thân mật với cô là hai cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Khi cô chủ động thì sẽ không dễ đỏ mặt.

Tống Tầm Chu không có ý kiến, chỉ ngồi ở mép giường chờ cô.

Tề Ngọc Trân choàng tay lên cổ anh, cúi đầu bắt đầu hôn anh.

Sự thực chứng minh, mặc kệ là ai chủ động thì kết quả cũng không khác gì nhau, cô vẫn đỏ bừng mặt vì thẹn thùng và căng thẳng.

Lúc xuống nhà, cô phải dùng khăn quàng cổ và mũ che kín mặt. Sau khi xác định ba mẹ và em trai không có trong nhà, cô mới kéo khăn quàng cổ xuống.

Rời khỏi nhà, đi ra ngoài hít không khí lạnh, Tề Ngọc Trân lạnh run nhưng cũng yên tâm hơn.

Khuôn mặt đỏ bừng sẽ nhanh chóng biến thành đỏ do khí lạnh, mọi người sẽ không nhận ra điểm khác thường.

Tống Tầm Chu:

“Nhìn không rõ lắm đâu, nhưng em không cần kéo khăn quàng cổ xuống, cứ che lại đi."

"Chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi, không sao hết. Mau khóa cửa rồi đến nhà ông bà."

Đây cũng là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân đón gió cơn lạnh như dao cắt của Hoa Đô kể từ khi mùa đông bắt đầu.

Tống Tầm Chu:

“Lần sau sẽ không hôn em lúc sắp phải ra ngoài nữa."

"Cảm ơn anh Tống đã thông cảm nhé." Tề Ngọc Trân hít hít mũi, cố gắng kiềm chế để không cúi gằm mặt mà đi.

Cả hai nhanh chóng đến được nhà ông bà nội, Tề Ngọc Trân kéo khăn quàng cổ lên che khuất mặt.

Vào trong nhà, nhìn thấy ông bà nội, cô mới để lộ mặt. Bà nội thấy bộ dạng cô như thế nên liền bảo cô đến cạnh bếp lò sưởi ấm.

Lần này không cần lo lắng ông bà nội nhìn kỹ nữa, vì ông bà không ở gần bếp lò.

Tề Ngọc Trân nghe lời bà nội đi sưởi ấm, Tống Tầm Chu cũng đi theo cô.

Bữa trưa hôm nay có món mì sợi, mì sợi nấu khá nhanh, do có nhiều người nên cả nhà nấu hai ba nồi, không tốn thời gian.

Đến khi hai vợ chồng trẻ sưởi ấm xong thì nồi thứ nhất đã được xử xong xuôi, chuẩn bị chuyển qua nồi thứ hai.

Đến tận lúc ăn trưa xong, Tề Ngọc Trân mới không cảm thấy lạnh nữa. Cô vui vẻ dán câu đối xuân và cắt giấy dán hoa cùng các em trai em gái.

Em rể Tầm Kỳ phụ trách việc dán giấy, anh trai Tầm Chu thì được phân công đi mua thức ăn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Mọi người rất ăn ý, không ai hỏi đến chuyện thi đại học của Tống Tầm Kỳ. Không riêng gì người lớn, mấy đứa trẻ cũng không nhắc tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.