Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 179: Chương 179




Mọi người không nhịn được hít một hơi, căn bản không chú ý đến yêu cầu phía sau, đều cảm thấy mức lương này thực sự quá cao.

Đừng nói những người trong nhà máy, ngay cả Lưu Kiến Lâm và những người khác cũng động lòng, cảm thấy mình không ngủ vào buổi tối cũng có thể đến làm thêm.

Với sự đảm bảo của Từ Vãn, mọi người ký hợp đồng mới như cướp tiền, sợ chậm một bước sẽ không được ký.

Từ Vãn sắp xếp xong thì giữ Trình Dũng lại, cô phải tìm một giám đốc sản xuất cho xưởng may của mình, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải bận.

Nhiệm vụ sản xuất hiện tại tương đối đơn giản, chỉ là may những mẫu quần áo đơn giản hoặc may một số đồng phục.

 

Nhưng theo sự phát triển của nền kinh tế, đời sống của người dân được cải thiện đáng kể thì việc ăn mặc cũng được chú trọng, không còn là những bộ quần áo đơn điệu như trước nữa.

Nhà thiết kế là không thể thiếu, muốn xưởng may của mình đứng vững thì phải có thương hiệu riêng, thiết kế dẫn đầu xu hướng.

Những điều này đều cần đến người chuyên nghiệp, mặc dù Từ Vãn có thể tự mình thực hiện dựa trên sự thịnh hành của đời sau nhưng như vậy quá mệt mỏi.

 

Một ông chủ giỏi phải biết ủy quyền, nếu không sau này làm ăn lớn mạnh rồi thì chỉ có nước tự làm mình chết.

Bây giờ đã khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, các trường nghệ thuật đã có chuyên ngành thiết kế, cô định đi xem trước xem có nhân tài phù hợp không.

Chỉ cần cô đi trước thị trường một bước thì cô sẽ là người đầu tiên ăn cua.

Lưu Kiến Lâm nghe nói Từ Vãn định đến trường đại học, tất nhiên là bám sát theo.

Mãi đến hôm nay anh ta mới hoàn toàn yên tâm rằng bà chủ của mình thực sự có bản lĩnh, nếu không thì người bình thường chỉ nhìn vào nhà máy này thôi cũng đã thấy đau đầu rồi, làm sao có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện chỉ bằng vài câu nói.

Anh ta không hiểu gì về thiết kế thời trang.

Tuy nhiên, anh ta chỉ cần nghe lời bà chủ và bảo vệ bà chủ là được.

Tiếp theo Từ Vãn liên tục chạy đến các trường đại học lớn trong vài ngày nhưng thời điểm này công việc được phân công, cho dù là thiết kế thời trang gì thì cũng sẽ được phân công đến nhà máy dệt may nào đó.

Vì vậy, những người sẵn sàng chọn doanh nghiệp của cô sau khi tốt nghiệp rất ít nhưng cũng có một số người bị mức lương cao của cô thu hút.

Hơn nữa hiện tại nhiều doanh nghiệp đang phải đối mặt với việc cải tổ, họ cảm thấy tương lai không thể đoán trước nhưng tiền thì là thứ thực tế.

Vài người đồng ý gia nhập, thậm chí còn đưa ra bản thiết kế của mình để Từ Vãn lựa chọn.

Phải nói rằng những người có bản lĩnh nhìn xa trông rộng cũng không tệ, theo Từ Vãn là người có tầm nhìn của đời sau thì những người này có tầm nhìn rất tốt về thời trang.

Vì mấy người đều chưa tốt nghiệp nên họ chỉ cần đến vào lúc nghỉ, bình thường thì thiết kế một số bản vẽ.

Mặc dù lương không bằng nhân viên toàn thời gian nhưng đối với sinh viên đại học thì đã rất tốt rồi.

Vì vậy, mấy người không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, rồi ký hợp đồng.

Chờ đến khi bận rộn xong việc này thì lại qua một tháng.

Chu Hoài Thần biết dạo này vợ mình bận nên không để cô phải lo lắng chuyện nhà, hai đứa trẻ cũng được chăm sóc rất tốt.

Thấy Từ Vãn cuối cùng cũng bận xong, anh đau lòng không chịu được. Hôm nay vừa đúng là chủ nhật, sợ bọn trẻ làm ồn đánh thức cô nên sau khi dậy đã dẫn bọn trẻ ra ngoài sân chơi.

Từ Vãn ngủ một mạch đến trưa, bị mùi thức ăn thơm phức đánh thức.

Viên Viên vào lấy đồ, thấy mẹ đã tỉnh, liền nhào vào lòng Từ Vãn: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ?"

Từ Vãn liếc nhìn thời gian, trời ơi đã trưa rồi.

Cô xoa đầu con gái: "Ừ, Viên Viên dậy từ lúc nào thế?"

"Con dậy sớm lắm ạ."

"Sao không gọi mẹ dậy?"

Viên Viên ôm mẹ, giọng nói ngọng nghịu: "Bố bảo mẹ mệt quá, không được làm ồn mẹ! Mẹ ơi, mẹ xem hôm nay con tự mặc quần áo này." Nói rồi còn giơ cánh tay lên, muốn cho mẹ yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.