[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 164:




Nguyễn Trường Quý xoay người: “Nếu bà muốn đi nói thì tôi cũng không cản, nhưng bà biết tình cách của mẹ tôi rồi. Bà mặt dày qua đó nhắc lại chuyện này thì ngoại trừ nhận lấy xấu hổ cũng không chiếm được cái gì khác đâu, bà ấy không nhân cơ hội làm bà xấu hổ mới là lạ.”
Đương nhiên Tôn Tiểu Tuệ biết tính cách của Lưu Hạnh Hoa.
Trong lòng bà vừa dấy lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ thì lại bị Nguyễn Trường Quý vô tình dập tắt.
Bà hít một hơi thật sâu, sau đó lại hỏi Nguyễn Trường Quý: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Trường Quý: “Kìm nén!”
Tôn Tiểu Tuệ kìm nén sắp c.h.ế.t rồi, nắm chặt nắm đ.ấ.m đập bịch bịch lên n.g.ự.c mình hai lần.
Đêm nay bà ta ngủ không ngon, nhưng ngày hôm sau sắc mặt đối với người khác lại rất tốt. Gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi thì hòa nhã chào hỏi, gặp Lưu Hạnh Hoa cũng gọi mẹ dài mẹ ngắn, giống như Lưu Hạnh Hoa đột nhiên biến thành mẹ ruột của bà ta.
Còn ai không nhìn ra chút tâm tư kia của bà ta, Nguyễn Khê cũng không khách sáo, cười nói với bà ta: “Mẹ hai, mẹ đột nhiên tới đây nịnh bợ bọn tôi, có phải là đã hối hận chuyện chia nhà, muốn gộp trở lại hả?”
Tôn Tiểu Tuệ ỷ vào dạ mặt dày, nói rất tự nhiên: “Đều là người một nhà, cái gì mà chia hay không chia, gộp hay không gộp?”
Nguyễn Khê mỉm cười đứng thẳng vai, muốn giơ ngón cái lên khen bà ta.
Nhưng cô không có thời gian để nói những lời vô nghĩa với Tôn Tiểu Tuệ, cơm nước xong xuôi còn phải cùng Nguyễn Thúy Chi đến cửa hàng. Buổi sáng phải bận rộn dọn dẹp một chút, buổi chiều Lăng Hào và Nguyễn Khiết sang thì sẽ cùng nhau đọc sách và học bài.
Nội dung trong sách giáo khoa tiểu học rất đơn giản, nếu không dựa theo tiến độ học ở trường thì thật sự học rất nhanh. Chỉ trong thời gian một năm này, Nguyễn Khiết đã học xong sách giáo khoa lớp bốn, thuộc lòng rất nhiều bài văn và thơ cổ.
Đối với bốn người Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khiết và Lăng Hào mà nói, cuộc sống hàng ngày của họ trôi qua đơn giản, bình yên lại thoải mái. Không có sầu lo hay phiền não gì. An yên, thanh nhàn là màu sắc chủ đạo của cuộc sống.
DTV
Một khoảng thời gian sau đó, Tôn Tiểu Tuệ bắt đầu tung chiêu nịnh nọt với Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và Lưu Hạnh Hoa. Ngoài miệng không nhắc tới chuyện muốn gộp trở lại, nhưng hành động đều là ra vẻ lấy lòng, có thể nói là không cần mặt mũi.
Thời gian Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi ở nhà không nhiều, Lưu Hạnh Hoa thì trực tiếp không thèm để ý đến bà ta.
Bà ta dần dà cảm thấy chán, vừa thẹn vừa thiếu kiên nhẫn nên sau đó đã bỏ cuộc.
Thế là hai nhà lại khôi phục trạng thái như trước đây, gặp nhau cũng chẳng ai thèm để ý tới ai, còn thua cả người ngoài.
Tôn Tiểu Tuệ tức giận đi nói với Nguyễn Trường Quý: “Chưa từng thấy hai người già nào như người nhà ông, thiên vị lên tới trời. Năm đó lấy cơ hội đi lính cho anh cả của ông, anh cả ông làm cán bộ, bây giờ cuộc sống như trên thiên đường. Con gái để cho người ta đụng chạm mấy lần, ầm ĩ như thế mà vẫn tiếp tục mang về nhà nuôi dưỡng, che chở. Bây giờ đến Tiểu Ngũ cũng được lợi nhiều hơn, nhà của ông thợ may sau này có thể là của chú ấy! Ông nhìn lại chúng ta xem, bọn họ cho chúng ta được cái gì? Đều là con trai con gái như nhau, tại sao đến chúng ta thì lại đối xử như vậy? Có kiểu ba mẹ nào như vậy sao!”
Mỗi lần Nguyễn Trường Quý đang có tâm trạng tốt, nghe Tôn Tiểu Tuệ lải nhải những chuyện này xong là tâm trạng lại trở nên tồi tệ, bực bội đến mức thở không ra hơi.
Ông ta cũng không ngại Tôn Tiểu Tuệ lảm nhảm không ngừng, mà là ông ta cũng đồng ý với những lời này của Tôn Tiểu Tuệ. Cho nên vừa nhắc tới là cảm thấy kìm nén đến ngột ngạt, bởi vì ngoại trừ việc thừa nhận ra cũng không còn cách nào khác.
Cho nên lần nào ông ta cũng chỉ nói: “Đã chia ra như vậy thì có thể làm gì nữa?”
Tôn Tiểu Tuệ cũng không còn cách nào, nói gì cũng không chiếm được lý lẽ, đành phải tự mình chịu đựng.
Nhiệt độ trong núi ngày càng giảm xuống, màu xanh tươi tốt phủ khắp núi đồi cũng dần chuyển thành màu vàng khô héo trong gió lạnh. Sau một trận tuyết rơi xuống, tất cả chỉ còn lại một một mảnh trắng xóa bao phủ trong làn áo bạc.
Lại đến lúc mọi nhà đổ xô lên lên trên trấn mua sắm đồ tết.
Buổi tối người một nhà cùng nhau quây quần ăn cơm tối, Lưu Hạnh Hoa uống một ngụm cháo nóng hổi làm ấm dạ dày, nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Tiểu Ngũ, con là người nhanh chân nhất trong nhà, đồ tết năm nay vẫn là con đi đặt mua giống những năm trước đi.”
Nguyễn Trường Sinh không đáp lại, nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy thì không được, năm nay mẹ với ba phải đi cùng con.”
Nguyễn Chí Cao lườm anh ấy một cái: “Bây giờ tôi gọi anh đi cũng không được rồi à?”
Nguyễn Trường Sinh nhìn ông ấy, bật cười: “Một mình con đi cũng được, nhưng nếu chuyện không thành thì ba đừng hối hận đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.