Nói cô ở lại nơi rừng sâu núi thẳm này cả đời cũng đừng hòng tìm được người đàn ông nào tốt nữa. Rồi nói cô không an phận, không thiết thực, không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, không có người đàn ông đàng hoàng nào sẽ muốn cô. Đã bị chú năm các cháu đánh cho một trận đấy.”
Nguyễn Khê không nhịn được bật cười, rất cạn lời.
Nguyễn Khiết ở bên cạnh tiếp tục tiếp lời: “Vậy thì cô ba này cô tìm một người tốt hơn cho Lưu Hùng xem đi.”
Tâm trạng Nguyễn Thúy Chi rất tốt, nói chuyện giống như nốt nhạc nhảy nhót: “Sau này hẵng nói, trước mắt cô cảm thấy một mình rất tự do.”
Nguyễn Khiết ừm một tiếng: “Vậy thì sau này hẵng nói.”
Đêm về khuya, lưu động, chậm rãi, lười biếng, mùa xuân giữa núi rừng đang nảy sinh.
Từ mùa xuân đến mùa hè, nhà họ Nguyễn luôn bận rộn việc cưới xin của Nguyễn Trường Sinh.
Khi ngày cưới đang đến gần, phòng mới cũng đã dọn dẹp xong và bắt đầu trang trí, đâu đâu cũng thấy sắc đỏ của ngày vui.
Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, khách khứa cũng đã mời, chỉ đợi đến ngày đón dâu, tưng bừng bắt đầu bữa tiệc.
Bởi vì đường núi xa xôi nên khó đón dâu, vì vậy Nguyễn Trường Sinh và các anh em thân thiết của mình đã xuất phát vào thị trấn từ mấy ngày trước, đưa theo bà mối được gia đình thuê, khiêng kiệu trang trí cho ngày vui, phía trên đều là bông hoa lụa đỏ lớn.
DTV
Bởi vì Nguyễn Trường Sinh kết hôn, trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm nên tất nhiên Nguyễn Khê cũng đóng cửa tiệm may. Mấy hôm nay ban ngày cô đều ở nhà giúp đỡ làm việc, tiễn cũ đón mới, buổi tối lại cùng Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết đi đến tiệm may ngủ.
Hôm nay bận rộn gần như cả ngày, không biết làm gì lại cũng cảm thấy hơi mệt, vì thế Nguyễn Khê cầm một nắm hạt dưa, xách một cái ghế nhỏ đến góc tường ngồi xuống, một mình ngồi cắn hạt dưa tranh thủ thời gian thả lỏng.
Vừa cắn được một lúc, Lăng Hào cũng xách một cái ghế nhỏ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười, vươn tay bỏ một ít hạt dưa vào trong tay cậu.
Hai người ngồi kề vai nhau cắn hạt dưa, Lăng Hào hỏi cô: “Tương đối rồi, chắc ngày mai sẽ trở về nhỉ.”
Nguyễn Khê biết ý cậu đang nói về việc Nguyễn Trường Sinh đi đón dâu, nên gật đầu định trả lời, thế nhưng còn chưa lên tiếng bỗng nghe thấy có người la lên: “Về rồi! Về rồi!”
Nguyễn Khê có hơi bất ngờ, quay sang lẩm bẩm: “Về nhanh vậy?”
Sau đó vừa dứt lời, cô nhìn thấy một cô gái lớn bằng cô, đang la to trở về rồi chạy thẳng đến trước mặt cô, thở hổn hển một lúc lâu mới nói với cô: “Tiểu Khê…cô…ba mẹ cô trở về rồi…”
Tay cầm hạt dưa của Nguyễn Khê vừa đưa đến giữa môi, đột nhiên dừng lại.
Ngoài người bạn thân của Nguyễn Khê kêu to ra, còn có những người khác cũng kêu. Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thúy Chi nghe vậy cũng vội vàng từ trong nhà đi ra, đi theo người ta đi thẳng lên đường đón.
Đón được một đoạn ngắn, từ xa nhìn thấy một đoàn người đang đi trên đường núi, được vây quanh ở giữa chính là con trai cả của họ Nguyền Trường Phú và con dâu cả Phùng Tú Anh.
Nguyễn Trường Phú mặc quân phục, trông vô cùng nổi bật giữa đám đông. Vóc dáng ông ta vốn cao to, bộ quân phục càng khiến ông ta thêm oai phong và chính trực.
Trên mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều là vinh quang và nụ cười, tự hào đến mức ưỡn thẳng lưng.
Nguyễn Trường Phú là con phượng hoàng vàng duy nhất bay ra khỏi thôn họ, đối với nhà họ Nguyễn mà nói là sự tồn tại làm rạng rỡ tổ tông, đối với cả thôn Mắt Phượng mà nói đó cũng là thể diện và quang vinh của họ.
Lần này Nguyễn Trường Phú trở về còn khiến người ta vui vẻ náo nhiệt hơn cả Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nhìn xem cả thôn đều xôn xao. Rất nhiều người trong thôn tiến lên đón họ, ở bên cạnh gọi thủ trưởng dài thủ trưởng ngắn, vây quanh họ đi đến nhà họ Nguyễn.
Trên quân phục của Nguyễn Trường Phú mặc dù có bốn cái túi trên dưới, nhưng lại thân thiết, ôn hòa, không ta đây. Cho dù là ai nói chuyện ông ta cũng sẽ mỉm cười trả lời đôi câu, có đôi khi lời nói ra vô cùng hài hước chọc cho ai nấy cũng đều bật cười ha ha.
Lúc này Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng đứng ở bên cạnh Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, tận hưởng vinh quang mà Nguyễn Trường Phú mang đến. Đương nhiên hai người họ có nhiều suy nghĩ hơn, chẳng hạn như còn có đố kỵ.
Bình thường Tôn Tiểu Tuệ thường nói – Nếu hồi đó Nguyễn Trường Quý đi bộ đội thì cuộc sống tốt đẹp này chính là của họ.
Bởi vì Nguyễn Trường Phú trở về nên những người có liên quan hay không liên quan ở trong thôn cũng đều phấn khích, mà Nguyễn Khê có quan hệ lớn nhất với Nguyễn Trường Phú lại ngồi ở góc tường không đứng dậy, tiếp tục tranh thủ cắn hạt dưa của cô, giống như cô đến để xem náo nhiệt.