Lưu Hạnh Hoa liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê yên lặng nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy, nhẹ nhàng nắm chặt các ngón tay của bà.
Từ trước đến nay Phùng Tú Anh là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo Nguyễn Trường Phú. Nếu như Nguyễn Trường Phú đã mở miệng đồng ý thì đương nhiên bà ta sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Vậy con đi thu dọn đồ đạc với Tiểu Khiết di, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Nguyễn Khê vui vẻ, cô rũ mắt mím môi nhưng khóe miệng vẫn lộ nụ cười.
Phùng Tú Anh thấy ý cười trên mặt cô lần này là thật thì trong lòng bà ta vô thức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất cô con gái này có thể vui vẻ một chút, thái độ đối với bà ta cũng tốt hơn thì bà ta sẽ không phải cảm thấy gượng gạo, khó xử nữa.
Trong lòng thoải mái hơn, bà ta đứng dậy từ trên ghế, kêu “ai da” một tiếng rồi nói: “Từ lúc về đến nhà vẫn luôn bận rộn, thằng năm kết hôn lại náo nhiệt một hồi, con đem một túi đồ ăn ngon về mà quên mang ra, mẹ xem đầu óc của con này.”
Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê đứng dậy: “Vậy chúng ta đi xem có đồ ăn gì ngon nào.”
Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê ra khỏi phòng. Nguyễn Khiết vẫn đứng ngoài đợi, muốn đi đến hỏi thăm tình hình, nhưng lại ngại ngùng, dù sao Nguyễn Trường Phú cũng không phải bố ruột cô ấy, cô ấy mà như vậy thì có vẻ như không biết xấu hổ.
Nhưng Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy cô ấy thì lại vẫy tay và gọi cô ấy. Cô ấy cũng mỉm cười chạy qua.
Những người khác đều không sống ở nhà này. Bốn người Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Qúy, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi sống riêng nên đồ đạc đã chuyển đi rồi. Mở tiệc nên đa số bàn ghế và bát đũa đều là đi mượn, dùng xong lại trả cho người ta.
DTV
Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa không biết đã đi đâu chơi rồi nên tạm thời không gặp.
Nguyễn Khiết đi vào nhà chính cùng Lưu Hạnh Hoa, Phùng Tú Anh vào phòng lấy một cái túi xách ra. Bà ta đặt cái túi lên bàn, kéo khóa ra, bên trong là một ít đồ ăn Tây đắt tiền.
Nguyễn Khê đứng im không động đậy. Lưu Hạnh Hoa nháy mắt với họ, nhanh chóng đi lấy mấy thứ.
Đợi Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa trở về, hai anh em họ cũng sẽ không khách khí, còn cả Tôn Tiểu Huệ nữa, cả nhà họ đều là trùm ăn ngon, thấy đồ ăn ngon thì sẽ không bước nổ, chỉ chê ít chứ không chê nhiều.
Vì thế Nguyền Khê cũng không chần chừ nữa, thấy Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đồng ý dẫn Nguyễn Khiết và trong thành phố, không khiến họ ngại ngùng khó xử nữa thì kéo Nguyễn Khiết đến lấy một ít đồ ăn trong túi.
Đương nhiên cô cũng chọn thứ đắt tiền. Ví dụ như chỉ có hai cái socola, cô và Nguyền Khiết mội người một cái. Còn có thịt bò đóng hộp, kẹo sữa bò và mấy thứ này kia, rất hiếm thấy ở quê, nhưng lại rất ngon.
Hai bọn cô chọn vừa mới chọn xong thì Nguyễn Dược Hoa giống như mèo thấy mỡ, thân hình giống như lợn rừng từ ngoài xông vào, bởi vì chạy quá nhanh nên không phanh lại kịp: “oành” một cái va phải mép bàn sau đó ôm bụng khóc lóc.
Đương nhiên cậu ta quan tâm đến có cái gì ăn ngon hơn, nên gào khóc hai câu đã dừng lại, nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì hai mắt sáng bừng, nói với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bá cả, cái này là mua cho con sao?”
Nguyễn Trường Phú cười nói: “Tất nhiên rồi!”
Nguyễn Dược Hoa hoàn toàn không khách sáo, lập tức thò tay vào túi lấy đồ ăn. Lúc cầm được đồ ăn, cậu ta cảm thấy túi áo không đựng được mấy nên vén vạt áo trước lên, để hết vào trong đó, sợ lấy ít thì không đủ ăn.
Lưu Hạnh Hoa thấy dáng vẻ không khá lên nổi này của cậu ta thì tát một cái vào đầu cậu ta: “Cháu cứ lấy hết đồ ngon trong túi đi.”
Nguyễn Dược Hoa nghe vậy thì mắt sáng bừng: “Thật ư?”
Lưu Hạnh Hoa: “…” Không hiểu sao lại nuôi ra một đứa ham ăn như vậy.
Phùng Tú Anh lâu rồi không về nên đương nhiên rất khách sáo với người trong nhà, bà ta cười nói: “Để cho mọi người một chút nha. Ông nội, bà nội, cô, bố mẹ cháu, anh trai, với cả chú Năm, thím Năm nữa, để cho họ một chút nha.”
Nguyễn Dược Hoa vừa à vừa lấy ra hai cái kẹo.
“…”
Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết lấy đồ ra, đem đồ để vào phòng Lưu Hạnh Hoa trước nên tạm thời chưa ăn. Họ muốn để dành, đợi đến tối chia cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nữa.
Lấy được đồ tốt rồi, hai cô không ở trong nhà nữa mà ra ngoài tìm một chỗ không người ngồi xổm xuống.
Đến chỗ không có người, Nguyễn Khiết do dự, thấp giọng hỏi Nguyễn Khuê: “Bác cả và bác cả…đồng ý dẫn em đi sao?”
Cô ấy thực sự rất ngại, cảm thấy hỏi Nguyễn Khê như vậy có vẻ có chút không biết xấu hổ. Cô ấy lại không phải là con gái ruột của Nguyễn Trường Phú, sao cô ấy có thể không biết xấu hổ đi theo được.