Lưu Hạnh Hoa lại nhìn bà ta: “Con còn biết con bé là con mang thai mười tháng sinh ra à, là con gái của con à? Nếu là con gái con thì sao con không mong con bé tốt lên, không để con bé vào trong thành phố sống những ngày tháng tốt hơn, con ở đây liên lụy đến con bé?”
Tôn Tiểu Tuệ tức cái lồng ngực, quay sang nhìn Nguyễn Trường Qúy ra hiệu.
Nguyễn Trường Qúy hôm nay dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, không để mình Tôn Tiểu Tuệ ra mặt nữa, lên tiếng: “Ba, mẹ, ba mẹ thể đừng gây thêm phiền phức cho bọn con có được không? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn thiên vị anh cả, thiên vị Tiểu Ngũ Tử, cũng thiên vị em ba, em tư, thậm chí thiên vị cả Tiểu Khê, đối tốt với bọn họ bao nhiêu cũng không đủ, trong mắt hai người chỉ có con là phiền phức, chỉ mong sao con sống không bằng chó lợn, con không phải con ruột của ba mẹ sao?”
Ông ta vừa gào xong câu cuối đã ăn ngay một cái tát mạnh vào mặt.
Nguyễn Chí Cao chỉ tay vào ông ta: “Thằng hai, hôm nay mày nói rõ cho tao biết, tao và mẹ mày bất công với mày như thế nào? Mày thực sự không sống bằng chó lợn, bởi vì mày vốn không có lương tâm! Mày còn oán giận tao với mẹ mày, mày nhìn xem mày đã làm những chuyện không có lương tâm gì trước đi!”
Nguyễn Trường Qúy tức giận nhìn Nguyễn Chí Cao, không phục nói: “Con không bằng chó lợn! Cơ hội nhập ngũ năm đó bố cho anh cả, con có nói gì không? Ba mẹ không phải nên đối xử tốt hơn chút với con à? Tiểu Ngũ Tử quậy phá thế nào hai người cũng chiều, em ba cãi nhau ly hôn hai người cũng chiều, tại sao đến lượt con thì cái gì cũng ép buộc?”
Nguyễn Chí Cao thực sự muốn lấy cái búa đập c.h.ế.t đứa con này.
Ông ta cắn răng, sợ mình sẽ bị tức c.h.ế.t nên quay người ngồi xuống giường trước.
Lưu Hạnh Hoa cũng bị ông ta chọc túc không muốn nói chuyện. Lúc này Nguyễn Thúy Chi ở cạnh nói: “Anh hai, từ khi nào anh lại trở nên không biết trái phải như vậy? Anh cả có thể đi nhập ngũ là vì anh ấy tự mình thể hiện tốt, lập nhiều công, người trong thôn mỗi người bầu cho anh ấy một phiếu, sao lời anh nói lại giống như là anh ấy cướp vị trí của anh. Anh nghĩ chuyện những năm nay anh làm có đáng để ba mẹ đối tốt với anh không? Chuyện anh làm khiến người ta thất vọng, mà còn muốn người ta đối tốt với anh sao?”
Nguyễn Trường Qúy quay lại quát: “Ở đây có chỗ để mày nói chuyện à? Vị trí vốn ở trong tay ba, còn không phải ba muốn cho ai thì cho à? Nếu như lúc đó cho tao, thì bây giờ người làm cán bộ trong quân đội là tao.”
DTV
Nguyễn Thúy Chi không kìm được cười lạnh: “Anh hai à, đầu anh có vấn đề à? Nếu vị trí năm đó cho anh, ngay cả hai năm anh cũng không trụ được mà đã bị quân đội đuổi đi, hoặc là tự khóc lóc quay về.”
Cô ấy nói xong thì không muốn phí lời với Nguyễn Trường Qúy nữa, xoay người đi ra ngoài: “Anh tự giải quyết cho tốt đi!”
Lưu Hạnh Hoa thực sự cũng không muốn nhìn thấy ông ta và Tôn Tiểu Tuệ nữa, cực kỳ phiền muộn nói: “Hai đưa ra ngoài đi, mẹ nhìn thấy hai đứa là lại thấy đau đầu, không biết kiếp trước mẹ đã làm việc thất đức gì mà lại sinh ra một đứa như con.”
Chuyện không thành, Nguyễn Trường Qúy đương nhiên cũng không đi.
Ông ta thuận theo cắn răng nói: “Nếu hai người không đi nói với anh cả để anh cả đừng đem Tiểu Khiết đi vậy thì đừng tách con không giữ thể diện cho cái nhà này, cùng lắm thì con tự nói với anh cả. Con là bố ruột của Tiểu Khiết, con không đồng ý cho anh ấy đưa Tiểu Khiết đi, con không tin anh ấy dám bất chấp đưa Tiểu Khiết đi.”
Nguyễn Chí Thành tức giận đến mức giậm chân, bật dậy từ trên giường chỉ ra cửa: “Mày đi nói đi! Bây giờ mày đi nói luôn đi! Tao xem xem, anh cả mày biết những chuyện hai năm mày làm có lấy s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t mày không!”
Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh thêm vào một câu: “Anh cả mày là người thế nào mày cũng rõ rồi đấy, anh mày ghết nhất là người bất nhân bất nghĩa bất hiếu.”
Bà ấy nói xong câu đó thì giọng nói cũng chậm lại: “Nhanh đi nói đi, cãi nhau để người khác thấy trò cười của nhà tôi, để người ta nhìn thấy tên súc sinh lương tâm bị chó tha mất mà Lưu Hạnh Hoa tôi sinh ra, nuôi lớn, thấy tên súc sinh bất hiếu với cha mẹ, còn muốn hãm hại con gái ruột của mình.”
Những lời này của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa khiến sự tức giận của Nguyễn Trường Qúy tăng vọt rồi từ từ dập tắt. Ông ta vốn là người nhát gan, khó có được một lần vùng lên, nên lúc này không cứng rắn nữa.
Ngồi lại một lúc, ông ta bỗng bật dậy đi ra ngoài giống như nghẹn một bụng tức giận vậy.
Tôn Tiểu Tuệ không dám tự mình đối mặt với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh, nói không chừng, Nguyễn Chí Cao còn lấy s.ú.n.g ra chĩa vào bà ta, b.ắ.n bà ta một phát. Thấy Nguyễn Trường Qúy đi rồi, bà ta cũng không dám nói gì đứng dậy rời đi.