[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 201:




Nguyễn Hồng Quân vẫn luôn để ý đến tiểu tiết, nhìn Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương nói: “Chị cả và chị tư, hai người bị sao vậy? Mắt đỏ hoe, không phải là đánh nhau ở nhà chứ? Hai người giật tóc à? Có cào mặt không thế?”
Nguyễn Trường Phú cảm thấy Nguyễn Hồng Quân nói nhiều quá ồn ào nên lại lườm cậu bé một cái.
Nguyễn Hồng Quân mới kìm lại chút, lẩm bẩm nói: “Gì mà đến nói chuyện cũng không cho người khác nói...”
Mấy đứa trẻ khác trên bàn đều biết ý, không có ai tiếp lời, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh cũng không nhắc đến nữa.
Nguyễn Trường Phú vừa ăn cơm vừa nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Bọn con mới đến nơi này, mọi thứ vẫn còn chưa quen, thế thì nên làm quen với môi trường ở đây đã. Trước tiên cứ đi dạo ở quanh khu viện lớn, đừng ra ngoài chạy lung tung, ba sợ bọn con chạy ra lại lạc mất. Đợi đến chủ nhật khi nào rảnh thì gọi cho Thu Văn, Thu Dương....không thì gọi thằng nhóc Hồng Quân đưa bọn con ra ngoài chơi.”
Nguyễn Khê không quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ mở miệng hỏi: “Khi nào bọn con có thể đi học?”
Nghe được lời này, Nguyễn Trường Phú còn chưa nói gì, Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh đã đáp lại: “Mấy chị sao vừa đến lại muốn đi học rồi? Đi học buồn chán c.h.ế.t đi được, lại cũng chẳng có tác dụng gì, cả ngày ở trong phòng học nghe mấy lời ong ong giảng bài của giáo viên, nghe mà đau cả đầu.”
Nguyễn Trường Phú không còn sầm mặt lại với Nguyễn Hồng Quân nữa, ngữ khí cũng không còn nặng nề như trước: “Im ngay.”
Nguyễn Hồng Quân mím chặt môi lại, không nói lời nào nữa.
Lúc này Nguyễn Trường Phú lại nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Chờ ba thu xếp chút đã, vẫn còn hộ khẩu, học tịch, rất nhiều thứ cần phải làm, không có đơn giản đâu. Bọn con học đến năm mấy tiểu học rồi, vậy thì trực tiếp học từ năm nhất trung học cơ sở luôn có được không?
Nguyễn Khê gật đầu: “Được ạ.”
Nguyễn Thu Dương ở bên cạnh đột nhiên nói: “Rắc rối như vậy thì chi bằng không đi còn hơn, tiểu học còn chưa học xong, lên trung học thì có ích gì, đi rồi cũng chỉ là mở mắt to mà nhìn nghe cũng chẳng hiểu gì. Theo con thấy, ở nhà phụ giúp mẹ trồng rau nuôi gà vẫn tốt hơn, là nhà quê đến thì giỏi nhất mấy việc này rồi, đi học chỉ tổ lãng phí...”
Trong lúc Nguyễn Thu Dương đang nói, Diệp Thu Văn liên tục ở bên cạnh thúc nhẹ vào cánh tay cô ta, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn vung tay Diệp Thu Văn ra, sau đó nhìn Nguyễn Khê nói tiếp: “Tôi nói đúng chứ?”
Trên bàn ăn ngập tràn mùi thuốc súng, những người khác đều sững sờ.
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương, không thèm chớp mắt mà nói: “Ba mẹ cô cũng là người nhà quê đó, cô vậy mà lại khinh thường ba mẹ mình như vậy sao? Nông dân nghèo làm mất mặt của cô đúng không? Cô là tiểu thư nhà tư bản từ đâu đến à?”
Nghe đến năm chữ “tiểu thư nhà tư bản”, Nguyễn Thu Dương lập tức trừng mắt lại “Chị nói ai là nhà tư bản?”
Nguyễn Khê vẫn chưa kịp nói ra, Nguyễn Trường Phú đã đập đũa xuống bàn “rầm” một cái.
Ông ta kìm nén cơn giận lại sau đó nhìn Nguyễn Thu Dương: “Cút ra ngoài.”
Nguyễn Thu Dương giận dữ đỏ cả mặt, đứng phắt dậy nói: “Dựa vào đâu bảo con cút? Con vẫn còn chưa ăn no mà! Sao ba không bảo chị ta cút đi? Chị ta nói ba là nhà tư bản, ba không nghe thấy sao?”
Nhìn thấy Nguyễn Trường Phú sắp nổi trận lôi đình, Diệp Thu Văn vội vàng kéo Nguyễn Thu Dương, nhanh chóng lôi cô ta đi.
Vừa được kéo lên lầu, Nguyễn Thu Dương đã ngồi bệt xuống đất nức nở khóc.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Sao lúc nào cũng mắng em.”
Diệp Thu Văn nhỏ giọng nói: “Thu Văn, em sau này vẫn là nên bớt nói lại đi, nếu không thì người chịu thiệt chỉ có mình em thôi.”
DTV
Nguyễn Thu Dương không hiểu, khịt mũi nói: “Em nói có chỗ nào không đúng chứ? Bọn họ đi học chỉ lãng phí thời gian, lãng phí tiền của, có ích lợi gì chứ? Còn không bằng ở nhà giúp mẹ làm việc, em thấy có vấn đề gì đâu?”
Diệp Thu Văn nhẹ nhàng nói: “Có ích hay không thì cũng là chuyện của bọn họ, bọn họ muốn đi học thì cứ đi, ở nông thôn không có cách nào đi học được. Giờ đến thành phố nhất định là vì muốn đi học, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Nguyễn Thu Dương: “Em chính là nhìn không vừa mắt bọn họ.”
Diệp Thu Văn lại hỏi: “Vậy em muốn một ngày khóc mấy lần? Hôm nay đã là lần thứ hai rồi. Chúng ta không chọc tức cô ta thì không phải xong rồi sao, nước sông không phạm nước giếng. Nếu như cô ta chủ động đến trêu chọc chúng ta, ba nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học.”
Nguyễn Thu Dương sụt sịt mũi: “Chị ta dù có chủ động đến trêu chọc chị, làm chị tức phát khóc, ba cũng không nói gì đâu!”
Diệp Thu Văn nói: “Đó là bởi cô ta mới đến, ba mẹ đương nhiên sẽ đối với cô ta bao dung hơn. Đợi một thời gian rồi, ai cũng không còn nhẫn nại nữa, đến lúc đó nếu như cô ta lại còn bắt nạt chúng ta, ba mẹ nhất định sẽ đứng ra bảo vệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.