Nguyễn Thu Dương ngồi xuống bên bàn ăn, giơ tay lên xoa mặt mình: “Mẹ, đừng để ý đến chị ta nữa, sống hay c.h.ế.t cũng mặc kệ chị ta đi, nếu chị ta gây ra chuyện gì mất mặt thật thì chắc chắn là ba sẽ đánh c.h.ế.t chị ta.”
Diệp Thu Văn cũng ngồi xuống bên bàn ăn: “Đừng chọc đến cô ta, cô ta cứ như người điên ý, không nghe hiểu phải trái, không nói đạo lý, giỏi cãi lộn đánh nhau, không nói được lời nào dễ nghe cả. Động tí lại làm loạn cái nhà này lên, giống như một con mụ đanh đá chanh chua vậy.”
Nguyễn Thu Dương xoa mặt mình: “Có lẽ là học được cách quyến rũ người khác và cãi nhau đánh lộn ở nông thôn đấy.”
Nói xong lại xuýt xoa: “Chị ta đánh mạnh thật đấy, đau c.h.ế.t mất...”
Diệp Thu Văn nhìn về phía cô ta: “Bàn tay chuyên lao động đương nhiên là mạnh rồi.”
Tuy nhiên, được Diệp Thu Văn quan tâm, Nguyễn Thu Dương bỗng chốc lại cảm thấy chịu cái tát này cũng đáng giá.
Sau khi Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết xách cặp sách lên rồi đi khỏi, đầu tiên tìm thấy Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó lại đi tìm Diệp Phàm.
Tìm thấy Diệp Phàm trên quảng trường của đại viện, cô nói với vẻ xin lỗi: “Lúc nãy nổi nóng quá nên lỡ lời, em đừng để trong lòng.”
Diệp Phàm lắc đầu, nói với vẻ cực kỳ bình thản: “Chị nói đúng.”
Cậu ấy không trách Nguyễn Khê, chẳng qua là lúc nãy cảm thấy phiền nên mới đi ra.
Nguyễn Khê không muốn dây dưa nhiều về chuyện này, cô tin Diệp Phàm biết nhân cách của cô, biết cô không bài xích cậu ấy, cho nên cô nói: “Lúc nãy còn chưa ăn cơm xong, chị mời em đi ăn cơm nhé, chúng ta ăn ở ngoài.”
Diệp Phàm vẫn lắc đầu: “Không ăn.”
Đằng kia, Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Hồng Binh chạy tới, dừng lại thở hồng hộc, chống nạnh nói: “Chị cả, chị đừng giận nữa, bây giờ mẹ đối xử với chị như vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày bà ấy phải hối hận.”
Nguyễn Khê không chút do dự nói: “Chị không cần bà ta hối hận.”
Nói xong, cô nhìn Nguyễn Hồng Quân, hỏi: “Có muốn ra ngoài ăn cơm không? Ăn ở ngoài tiệm luôn?”
Nghe vậy, Nguyễn Hồng Quân lập tức nhe răng cửa ra cười, không nhịn được mà nói: “Thật ạ?”
DTV
Nguyễn Khê không trả lời, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm, để cho cậu ấy suy nghĩ lại một lần nữa.
Diệp Phàm nhìn ánh mắt của Nguyễn Khê, hít một hơi thật sâu, lập tức đứng dậy từ trên bậc thềm: “Vậy thì đi thôi.”
Nguyễn Khê nhìn cậu ấy một lúc: “Vậy thì đi thôi.”
Nguyễn Hồng Quân vui mừng, nhảy bổ lên người Diệp Phàm, ngả ngớn nói: “Anh ba, anh cõng em đi.”
Hai người bọn họ dẫn Nguyễn Hồng Binh đi ở phía trước, còn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi theo sau.
Nguyễn Thu Nguyệt kéo tay Nguyễn Khê, an ủi cô: “Chị cả, chị đừng giận nữa, không đáng đâu.”
Nguyễn Khê cười: “Chị giận gì chứ? Người cần tức giận là bọn họ kìa, hai người bị chị nói cho sắc mặt khó coi, không còn đường lui, người còn lại thì bị chị tát cho một phát. Bây giờ có khi đang ngồi khóc cùng nhau, ra sức chê bai một đứa từ quê lên như chị cũng nên.”
Nguyễn Thu Nguyệt hít một hơi, nói: “Em tức lắm! Tức muốn c.h.ế.t luôn! Từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn vẫn luôn thích thể hiện thích rêu rao, chị ta cảm thấy như thế là ưu tú, thế mà sao đến phiên chị thì xinh đẹp lại là cái tội chứ! Tức c.h.ế.t đi được!”
Nguyễn Khiết ở bên cạnh thình lình lên tiếng: “Bọn họ ghen ăn tức ở đấy!”
Nguyễn Khê nở nụ cười, hờ hững nói: “Từ trong nội tâm của bọn họ đã chướng mắt chị rồi.”
Trong lòng Nguyễn Thu Nguyệt cực kỳ ấm ức: “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cho bọn họ câm mồm vào hết!”
Nguyễn Khê cười: “Rồi sẽ có một ngày như vậy thôi.”
Nguyễn Khê dẫn mấy người Nguyễn Hồng Quân ra ngoài tìm một tiệm cơm, sau khi bước vào tiệm, sáu người ngồi xuống gọi món.
Nguyễn Khê bảo bọn họ mỗi người chọn một món, rồi gọi thêm sáu suất cơm.
Nguyễn Hồng Quân vẫn đang nhe răng cửa ra cười, gọi món xong, cậu bé chợt vỗ bàn một nhát, nói: “Hiện tại em chính thức tuyên bố! Em sẽ vĩnh viễn kiên định đứng về phía chị cả của em, nếu ai gây sự với chị cả của em thì cũng chính là đang gây sự với em!”
Nguyễn Khê nhìn cậu bé mà nói: “Đừng làm loạn, đó là mẹ của em đấy.”
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy một giọng nói: “Ồ, thì ra em là chị của Nguyễn Hồng Quân à.”
Mấy người Nguyễn Khê lần theo âm thanh mà nhìn sang, trông thấy năm nam sinh mặc quân trang đang đứng bên cạnh bàn của bọn họ.
Người cao lớn nhất trong số đó cười nói: “Sao chưa gặp em bao giờ nhỉ?”
Anh ấy vừa dứt lời, Nguyễn Hồng Quân đứng vụt lên, đáp lời: “Trước đây chị cả của em không ở nơi này.”
Nam sinh tò mò hỏi tiếp: “Chẳng phải chị cả của em là Diệp Thu Văn sao?”
Nguyễn Hồng Quân nói: “Đây là chị cả ruột của em.”
Nam sinh gật đầu, trong chốc lát lại hỏi tiếp: “Thế chị cả ruột của em tên gì?”
Nguyễn Hồng Quân đang định nói chuyện thì Nguyễn Khê lên tiếng: “Ngồi xuống.”