Câu nói của Nguyễn Hồng Quân bị mắc lại trong cổ họng, không nói ra được, cậu bé do dự một lát rồi ngồi lại trên ghế.
Nam sinh nhìn Nguyễn Khê, nở nụ cười rồi xoay người rời đi, bốn nam sinh khác đi theo phía sau anh ấy.
Đến khi bọn họ dần đi khuất khỏi cửa tiệm cơm, Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân, hỏi: “Ai thế? Mấy người này này.”
Nguyễn Hồng Quân nói: “Những người đánh nhau giỏi nhất, không ai dám trêu chọc trong đại viện của chúng ta, em... có hơi sợ bọn họ...”
Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: “Người cầm đầu kia tên là Hứa Chước, ba của anh ấy là... Tư lệnh đấy...”
DTV
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân, lại nhìn Nguyễn Thu Nguyệt, tiếp đó đáp lời: “Ồ.”
Nguyễn Khê không có hứng thú với bọn họ lắm, hỏi hai câu rồi không hỏi tiếp nữa. Cô dẫn mấy người Nguyễn Hồng Quân đi ăn trưa ở tiệm cơm xong, lại đưa Nguyễn Hồng Binh về đại viện, tiếp đó đi thẳng đến trường.
Lúc đi đến ngoài cổng trường thì bỗng thấy nhóm người Hứa Chước đang tụ tập hút thuốc cách đó không xa. Bọn họ người thì dựa vào ghi đông xe đạp, người thì ngồi trên xe đạp chống một chân xuống, lúc nhìn thấy Nguyễn Khê thì đều thình lình ưỡn thẳng lưng.
Tất nhiên là Nguyễn Khê làm như không nhìn thấy bọn họ, đi một mạch vào cổng trường.
Nguyễn Khiết thì hoàn toàn không dám nhìn bọn họ, vô thức sợ những người này, chỉ muốn cách càng xa càng tốt.
Tuy Nguyễn Trường Sinh ở dưới quê cũng đầu gấu, cũng nói mình là đại ca, nhưng Nguyễn Trường Sinh là chú năm của cô ấy, lúc đối mặt với anh ấy thì trên người không có cảm giác đè nén chút nào. Nhưng mấy người Hứa Chước lại cho người khác một cảm giác cực kỳ đè nén, khiến người khác sợ hãi.
Mãi đến khi đi qua cổng thoát khỏi ánh mắt của nhóm người Hứa Chước, Nguyễn Khiết mới từ từ thả lỏng.
Đi vào lớp ngồi xuống chờ đến vào giờ học, cô ấy lấy sách giáo khoa ra, nhẫn nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Chị ơi, liệu có phải bọn họ đã để mắt tới chị rồi không, trong lòng em không thoải mái lắm, cứ thấy bọn họ là lại sợ.”
Nguyễn Khê cười: “Có gì mà phải sợ, bọn họ có thể ăn thịt người được sao? Cho dù có giỏi đánh nhau đi nữa nhưng mà chúng ta không chọc giận bọn họ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ đánh chúng ta được đúng không nào? Không để ý tới là được.”
Nguyễn Khiết vẫn còn rất lo lắng, nói với âm lượng nhỏ hơn nữa: “Thế có khi nào bởi vì chị không để ý tới bọn họ, bọn họ cảm thấy mất mặt, cho nên trả thù chúng ta gì gì đó không? Em thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào chị là lại căng thẳng.”
Nguyễn Khê lôi sách giáo khoa ra: “Đừng tự dọa mình nữa, nói cho cùng cũng đều là trẻ con mà thôi.”
Nguyễn Khiết nói: “Bọn họ không phải là trẻ con, bọn họ sắp trưởng thành rồi, đã học lớp mười một rồi đấy.”
Nguyễn Khê vỗ lên tay của cô ấy: “Đừng lo nghĩ nhiều quá, nếu nhân phẩm của bọn họ kém như vậy thật thì Hồng Quân và Thu Nguyệt đã nói từ trước rồi. Bọn họ chỉ là thích khoe mẽ lấy sĩ diện thôi, bình thường sẽ không bắt nạt kẻ yếu, càng không ức h.i.ế.p con gái đâu.”
Nguyễn Khiết nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Khê, cảm thấy hơi an tâm một chút chút dưới sự an ủi của cô.
Khai giảng học kỳ mới, tổng vệ sinh cả buổi sáng, buổi chiều còn chưa bắt đầu đi học.
Tất cả các lớp trong trường phối hợp lại, trường cấp hai và cấp ba cùng nhau bê ghế đến sân tập tham gia lễ khai giảng.
Bởi vì nhiều tuổi hơn, vóc dáng tương đối cao, nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi ở hàng cuối trong lớp học, đi ra ngoài xếp hàng tham gia hoạt động cũng đứng ở cuối cùng. Lúc đi đến sân tập, hai người ngồi xuống phía cuối cùng.
Chỗ bàn đại biểu trong sân tập có lãnh đạo nhà trường và giáo viên đại diện đang ngồi.
Bởi vì nghe phát biểu khá là buồn tẻ nên các học sinh ở dưới đều đang cúi đầu làm việc riêng, người thì lấy sách ngoại khóa ra đọc, người thì túm năm tụm ba buôn chuyện, kể chuyện mình đã làm gì lúc nghỉ đông.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khiết tham gia buổi lễ lớn như thế này, cô ấy ngồi thẳng lưng, nghe rất nghiêm túc. Nguyễn Khê bèn không nói chuyện với cô ấy mà ngồi bên cạnh ngẩn người một lúc.
Lúc đang ngẩn người thì bả vai chợt bị ai đó vỗ lên.
Cô giật mình hồi hồn lại, quay đầu nhìn thì thấy là Hứa Chước và một nam sinh khác.
Hứa Chước cười nhìn cô, nói: “Nguyễn Khê đúng không? Tôi là Hứa Chước, tôi học lớp 11A2.”
Nguyễn Khê không nói chuyện, chỉ chớp mắt nhìn anh ấy. Quả nhiên không hề để nội quy kỷ luật trường học vào mắt, trong lễ khai giảng còn có thể trực tiếp chạy từ hàng lớp mười một đến hàng của lớp bảy, cũng không sợ bị giáo viên bắt được.
Nghe thấy có tiếng nói, Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn anh ấy, lập tức lại căng thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Nguyễn Khê không để ý đến Hứa Chước, hỏi nam sinh bên cạnh anh ấy: “Anh tên gì thế?”