Ánh mắt của Nguyễn Khê bỗng chốc sững lại, quả nhiên cô không nhớ lầm, Lục Viễn Chinh là nam chính trong nguyên tác, là người được ghép với Diệp Thu Văn, cũng là người mà nguyên chủ muốn giành lấy sau khi tâm lý vặn vẹo, người khiến cô không giành được mà trở nên xấu xa thêm.
Nguyễn Khê sẽ không đụng vào đồ của Diệp Thu Văn, ngay cả sự yêu thương và công nhận của ba mẹ cô cũng không muốn đi tranh giành.
Cô hỏi Hứa Chước: “Sao anh biết được?”
Suy cho cùng thì nhà trường không cho phép yêu thương, cho dù có yêu thì Diệp Thu Văn cũng không thể để người khác biết được.
Nếu để người ta biết thì chẳng phải hình tượng nữ thần của cô ta ở trong trường sẽ sụp đổ sao?
Hứa Chước cười: “Lục Viễn Chinh học lớp tôi mà, ba của cậu ta là sĩ quan phụ tá của ba tôi, chuyện cỏn con này mà còn không nhìn ra được sao?”
Nguyễn Khê nhìn anh ấy, nói: “Có lẽ người ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Hứa Chước: “Tôi không quan tâm bọn họ là bạn gì, cũng không có hứng thú, nhưng hẳn là cậu ta sẽ không kết bạn với em đâu.”
Nguyễn Khê lập tức trợn trừng mắt: “Tôi còn không ngại đến mức làm bạn với anh ta đâu.”
Hứa Chước: “Vậy em kết bạn với tôi đi, chắc chắn là tôi có thể diện hơn Lục Viễn Chinh nhiều. Có rất nhiều người muốn làm bạn với tôi nhưng bình thường ngay cả nhìn tôi cũng không thèm nhìn đâu, bọn họ muốn gặp tôi đều phải đứng xếp hàng đấy.”
Nguyễn Khê liếc nhìn anh ấy một cái: “Tôi không cần phải dựa vào người khác để kiếm thể diện.”
Hứa Chước: “Em cá tính thật đấy, không nhìn ra luôn.”
Nguyễn Khê không để ý đến anh ấy nữa, quay đầu nhìn về phía Lục Viễn Chinh đang phát biểu trên bàn đại biểu.
Cô chỉ biết được đại khái nội dung cốt truyện trong nguyên tác, còn phần chi tiết thì không rõ lắm. Cô không biết giữa Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn có bao nhiêu tình tiết dây dưa đau đớn, đương nhiên cũng không có hứng thú biết, càng không có hứng thú dính dáng vào.
Tình tiết giữa hai người bọn họ thì để lại cho bọn họ tự diễn đi.
Lễ khai giảng kết thúc, về tới lớp học lại mở một cuộc họp lớp nữa, rồi đến giờ tan học.
Trên đường trở về, Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị cảm thấy chuyện giữa đại diện học sinh nam và Diệp Thu Văn có thật không?”
Nguyễn Khê lắc đầu: “Chị không biết, cũng lười để ý đến những chuyện linh tinh này.”
Dù sao thì không dính dáng đến là được rồi, không cần phải lãng phí thời gian của mình vào bọn họ.
Nguyễn Khiết nói khẽ: “Nhưng nếu mà là thật thì không cảm thấy buồn nôn lắm à? Bọn họ nói chúng ta đi đường ngang ngõ tắt, quyến rũ người ta trong trường học, thế mà đồng thời bản thân Diệp Thu Văn lại yêu đương vụng trộm, thế này được coi là gì chứ?”
Nguyễn Khê bật cười: “Từ khi chúng ta đặt chân vào thành phố, những chuyện buồn nôn đã có ở khắp nơi rồi, chuyện như thế này còn thiếu sao? Cứ coi như chuyện này là thật đi, cho dù Phùng Tú Anh có biết thì bà ta cũng sẽ bảo vệ Diệp Thu Văn thôi, đừng để ý đến nữa.”
Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu: “Hiểu rồi, Diệp Thu Văn là thể diện và niềm tự hào của bà ta mà.”
Hai người đang nói chuyện thì nhóm người Hứa Chước lại đạp xe đi ngang qua bên cạnh.
DTV
Lúc này anh ấy không đi vụt qua mà giảm tốc độ đi bên cạnh Nguyễn Khê, hỏi cô: “Có muốn chở hai người đi một đoạn không?”
Nguyễn Khê lắc đầu với anh ấy, nói: “Không cần, mấy người cứ đi trước đi.”
Hứa Chước không đi trước mà đạp từ từ bên cạnh cô, nói chuyện với cô câu được câu không.
Cách hơn mười mét về phía sau, Nguyễn Thu Dương khoác tay Diệp Thu Văn chậm rãi đi bộ.
Bởi vì chuyện hồi trưa nên hai người hiện giờ cũng coi như là lại hòa thuận rồi.
Nguyễn Thu Dương nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Chị nhìn thấy chưa? Ngày đầu tiên tới trường học bọn họ không làm gì cả mà vẫn hút lấy Hứa Chước chạy theo chị ta. Tài thật đấy, người khác muốn nói chuyện với Hứa Chước thì lại cực kỳ khó khăn.”
Diệp Thu Văn nhìn bóng lưng của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lại nhìn mấy người Hứa Chước.
Cô ta nói: “Cảm giác mới mẻ qua đi rồi, chưa chắc đã để ý đến cô ta nữa đâu.”
Nguyễn Thu Dương: “Cũng đúng.”
Nhưng cô ta nhìn Hứa Chước đi bên cạnh Nguyễn Khê không rời, trong lòng vẫn không nhịn được mà ghen ghét.
Trong phút chốc, cô ta lại nói thầm: “Nếu mình xinh đẹp được như vậy thì tốt rồi, đều là cùng một ba mẹ sinh ra, kết quả chỉ có chị ta xinh nhất, thực sự không công bằng chút nào.”
Thật ra trong lòng Diệp Thu Văn cũng cực kỳ bực bội, cô ta chướng mắt chuyện Nguyễn Khê nổi danh còn hơn cả Nguyễn Thu Dương nữa, bởi vì Nguyễn Khê đang đoạt danh tiếng của cô ta. Vốn dĩ tất cả những ánh nhìn và sự chú ý trong trường học kia đều là của cô ta mới đúng.
Hơn nữa, từ sau khi Nguyễn Khê đến thành phố, cuộc sống của cô ta thật sự bị ảnh hưởng rất nhiều, có nhiều lúc cô ta cảm thấy Nguyễn Khê đến để khắc cô ta.