Ngày nào cô ta cũng cảm thấy Nguyễn Khê đang khiêu chiến với địa vị của cô ta, muốn kéo cô ta từ trên mây xuống rồi giẫm đạp lên.
Cô ta cũng không ngờ Nguyễn Khê có thể thu hút sự chú ý của Hứa Chước, đồng thời khiến Hứa Chước lẽo đẽo chạy theo mình.
Phải biết, bình thường Hứa Chước ở trong trường giống như một nhà vô địch vậy, không để bất kỳ ai vào mắt cả.
Hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Hồng nhan họa thủy, hồng nhan bạc mệnh, quá xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Nguyễn Thu Dương ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Nếu thành ngữ đã nói như vậy thì chắc chắn là đúng rồi.”
Nhóm người Hứa Chước theo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến cổng đại viện mới thôi, họ không vội về nhà mà lái xe đi chơi chỗ khác. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có thời gian nhàn rỗi nên tất nhiên phải về nhà đúng giờ.
Về đến nhà mà bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong, nên hai chị em lên lầu gọi Nguyễn Thu Nguyệt, ngồi trong phòng, mở những đề bài còn dang dở và tiếp tục. Làm bài xong thì đọc sách nắm thêm kiến thức.
Nguyễn Thu Nguyệt không có gì khác để làm với họ, ngày nào cũng đọc sách và làm bài tập. Trong nửa năm qua, số sách cô đọc, số bài tập cô làm cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn nhiều hơn so với hai ba năm học trước cộng lại.
Ở dưới lầu, Phùng Tú Anh đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp.
Hiếm khi Nguyễn Trường Phú tan làm sớm như hôm nay, về nhà thì đi thẳng vào phòng bếp, rửa tay và lấy khăn lau khô xong thì nhìn thấy hai mắt Phùng Tú Anh có chút ửng đỏ, liền hỏi: “Mắt sao vậy? Ra ngoài bị bắt nạt à? “
Phùng Tú Anh tiếp tục cắt rau: “Sống ở đại viện bao năm, ai mà bắt nạt chớ.”
Nguyễn Trường Phú nghe âm thanh: “Vậy là bị bắt nạt trong nhà?”
Phùng Tú Anh đáp: “Con gái ngoan của anh, hồi trưa anh không có ở đây, nó đã phát điên trở lại ở nhà, để Thu Văn và em không thể hòa giải được, thậm chí còn tát Thu Dương, mặt Thu Dương bị nó đánh sưng hết, mất một lúc mới dịu bớt. Ầm ĩ cả buổi trời, làm cả nhà ăn nửa chừng là bỏ đi hết.”
Nguyễn Trường Phú nghe vậy cau mày: “Điên chuyện gì?”
Ông ta tự hỏi tự đáp: “Chắc mấy người lại chọc tức nó rồi chứ gì. Con bé nóng tính ăn nói bộc trực. Nếu nó không có tật xấu, cứ im im lặng lặng thì một khi chọc đến nó, chắc chắn nó sẽ không buông tha, thế nào cũng sẽ khiến mấy người sống không yên.”
Phùng Tú Anh đặt con d.a.o trong tay xuống: “Em dám chọc nó? Thiếu điều em đã cung dưỡng nó như ông bà, ngày ngày hầu hạ ăn uống, không để nó chạm vào cái chén quét cái nhà. Chẳng qua em chỉ dạy nó vài câu, không lẽ em không có tư cách? Em cũng sợ rằng nó không hiểu chuyện chơi bời bên ngoài, đến lúc đó còn không phải người làm ba làm mẹ này mất mặt à.”
Nguyễn Trường Sinh hỏi: “Nó làm gì ở bên ngoài?”
Phùng Tú Anh bắt đầu bật bếp xào rau: “Hôm nay đi học làm gì mà ăn mặc như vậy? Quá rõ ràng là đi chèo kéo lêu lỏng. Trong trường thì lôi kéo một đám con trai, nói là con trai của tư lệnh còn tới lớp học để tìm nó. “
Nguyễn Trường Phú tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phùng Tú Anh nói: “Còn gì sau đó? Còn chưa đủ để em dạy nó à? Em cũng chẳng dám nói gì, em chỉ nhẹ nhàng bảo nó không được nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa, sửa đổi đàng hoàng.”
Nguyễn Trường Phú: “Anh thấy em nghĩ nhiều quá. Thu Văn từ nhỏ đến giờ đã ăn diện nhiều lần, luôn là nhân vật tâm điểm của trường. Tiểu Khê cũng xinh xắn, được mấy bạn nam để ý. Chuyện này bình thường mà em? Ở tuổi của chúng, có thằng nào mà không thích gái xinh?”
DTV
Phùng Tú Anh: “Giống được sao? Thu Văn không phải chơi nổi, mà là giỏi giang nên được chú ý, được khen ngợi. Chỉ dựa mỗi cái mặt mà vênh vang như Tiểu Khê, anh nghĩ không sao à?”
Nguyễn Trường Phú suy nghĩ rồi hỏi: “Nó đâu rồi? Không phải tan học rồi sao?”
Phùng Tú Anh xào đồ ăn, đáp: “Về rồi, như bà cố nội tôi, về là lên lầu nằm trong phòng rồi.”
Nguyễn Trường Phú nghe thế liền thở phào, không nói thêm, bảo Phùng Tú Anh: “Nấu nhanh rồi ăn.”
Phùng Tú Anh chuẩn bị cơm xong xuôi, người thì từ ngoài về, người thì xuống lầu, trong tháng chốc đã tập trung vào nhà bếp, bưng chén đũa dọn cơm, ngồi xuống bàn ăn.
Trong lúc ăn, Nguyễn Trường Phú nhìn kỹ khuôn mặt của Nguyễn Thu Dương, phát hiện trên mặt cô bé quả thực có một vết mờ nhạt của việc bị đánh. Đương nhiên, ông cũng không nhắc lại chuyện đã qua, tránh lại phải cãi vã.
Ông không lo lắng cho những người còn lại trong nhà, ông kiểm soát được, chỉ có Nguyễn Khê, ông thấy bản thân ông không thể xử lý được cô bé.
Hoặc là con bé này không nói lý lẽ, còn không sẽ không để người sống yên.
Ông không nhắc đến chuyện cãi vã trong nhà hồi trưa, chỉ khơi chuyện như chuyện thường ngày: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, hôm nay là ngày đi học đầu tiên của các con, cảm giác thế nào?”