Nguyễn Khê không muốn trả lời, nên chạm cánh tay vào Nguyễn Khiết.
Nguyễn Khiết thường không nói chuyện, nhưng Nguyễn Khê muốn cô ấy ứng phó với Nguyễn Trường Phú nên cô nghiêm túc trả lời: “Dạ bác cả, rất mới mẻ rất thích ạ. Buổi sáng tổng vệ sinh sách vở, đến chiều thì tham dự lễ khai giảng.”
Nguyễn Thu Dương nghe đến đây không nhịn được cười-đồ nhà quê.
Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê, lại hỏi: “Nghe nói con trai tư lệnh tới lớp tìm gặp các cháu?”
Nguyễn Khiết mím môi liếc nhìn Nguyễn Khê, còn chưa kịp đáp thì chợt nghe Nguyễn Thu Dương lên tiếng: “Không chỉ vậy, vừa rồi tan học còn đưa bọn nó về nữa. Từ trường đến tận cổng đại viện, thấy bọn nó đi vào trong mới rời đi.”
Nguyễn Trường Phú nghe Nguyễn Thu Dương kể, hỏi trực tiếp Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cháu kết bạn với Hứa Chước?”
Nguyễn Khê nhìn ông ta rồi nói thẳng: “Bác đừng quanh co dò xét nữa. Con mặc kệ anh ấy là con trai tư lệnh hay con trai của phó tư lệnh. Trong mắt con cũng chỉ là một tên côn đồ cháu vốn không để mắt.”
Phụt…
Nguyễn Thu Dương xém phun hết cơm trong miệng.
Nguyễn Khê mới nói gì chứ?
Chị ấy nói chị ấy không để ý con trai tư lệnh?
DTV
Thấy phản ứng của cô, Nguyễn Khê quay sang nhìn Nguyễn Thu Dương, rồi nói: “Cô cũng không cần phải cười, tôi nói không thích là không thích. Các người cho rằng anh ấy tốt, nhưng từ đâu đến cuối vẫn không nói một lời nào với cô, thế nào, ghen tị đến c.h.ế.t rồi phải không?”
Nguyễn Thu Dương bị cô nói đến xanh mặt, tức giận nghiến răng.
Nguyễn Khê đưa đũa gắp thức ăn, sau đó thở dài nói: “Có một số người thì xứng với con trai của phụ tá tư lệnh.”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Diệp Thu Văn đang ngồi bên cạnh Nguyễn Thu Dương, đột nhiên quay lại nhìn Nguyễn Khê. Liếc mắt lại nhận ra phản ứng không đúng của mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm, nhưng gương mặt của cô ta phút chốc đã đỏ hết cả lên.
Đương nhiên cô ta không nói, bằng không rõ ràng là ‘lạy ông tôi ở bụi này’.
Nguyễn Thu Dương không hiểu lời của Nguyễn Khê có ý gì, chỉ cho rằng Nguyễn Khê nghĩ gì nói đó, nói rằng bọn họ không xứng với con trai tư lệnh, nên cô tức giận nói: “Con trai tư lệnh thèm chơi với chị!”
Nguyễn Khê bật cười: “Nực cười, không ăn được nho lại chê nho chua.”
Nguyễn Thu Dương tức c.h.ế.t với cô ấy, muốn tìm cách chặn họng cô nhưng đã bị cái nhìn chằm chằm của Nguyễn Trường Phú chặn lại.
Nguyễn Trường Phú lại nói với Nguyễn Khê: “Nếu con đã nói như vậy thì ba cũng không còn lời nào nữa.”
Nói xong, ông ta nhìn mọi người trên bàn, nghiêm nghị nói: “Nhà trường quy định rõ ràng không được phép yêu đương, giống như trong quân đội vậy! Bác không cho phép bất cứ ai vi phạm nội quy và kỷ luật của trường, ở đâu cũng phải tuân thủ kỷ luật!”
Thấy không ai trả lời, ông ta đành miễn cưỡng hỏi thêm: “Con biết chưa?!”
Thế là nhận lại một tiếng cộc lốc: “Biết rồi.”
Sau bữa tối Nguyễn Khê không ở dưới lầu, mà tiếp tục lên lầu học bài.
Vừa mới đóng cửa ngồi xuống chưa được một lúc, Nguyễn Thu Nguyệt mở sách bài tập ra, đặt dưới bàn tay, chợt nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Chị cả, Diệp Thu Văn với con trai của phụ tá chỉ huy đang quen nhau sao?”
Nguyễn Khê nghe hỏi liền sửng sốt-khả năng quan sát lợi hại vậy?
Những chuyện không có bằng chứng không được nói bậy, cho dù cô ghét Diệp Thu Văn cũng sẽ không bịa đặt loại chuyện này, vì vậy Nguyễn Khê lắc đầu: “Không có, chỉ chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nói là cô ta không xứng với con trai tư lệnh, cố ý khiến họ không vui.”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Nhưng em thấy phản ứng của Diệp Thu Văn, hình như là thật nghe.”
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết, rồi đưa mắt sang Nguyễn Thu Nguyệt: “Đừng để ý chuyện này nhiều.”
Nguyễn Thu Nguyệt nhớ lại phản ứng của Diệp Thu Văn trên bàn ăn, sau đó khẳng định: “Thật sự rất giống, sau khi chị nói xong, chị ta bỗng như bị chọc một nhát, liếc chị rồi đỏ mặt.”
Nguyễn Khê hắng giọng: “Đừng lo mấy thứ này nữa, mau làm bài đi.”
Thấy Nguyễn Khê không muốn nói chuyện này, Nguyễn Thu Nguyệt đành gác lại tâm trí mà cầm bút lên làm bài.
Bởi vì ngay ngày đầu đi học Hứa Chước đã để ý đến Nguyễn Khê, có vẻ bản thân cũng đang mang ‘cái gai’ Hứa Chước này, những người khác đều không dám đến gần cô, thế cũng cho cô nhiều sự thanh tịnh và yên bình hơn.
Hứa Chước thường không đến quấy rầy cô ở trường, chỉ đợi cô ở cổng trường sau khi tan học. Có lúc đi cùng Trần Vệ Đông, có lúc là một đám người, có lúc còn ngậm điếu thuốc trong miệng, có lúc thì đi xe đạp.
Bởi vì Nguyễn Khê không lên xe anh nên sau này anh chuyển sang đi bộ nhiều hơn.
Vì tiếp xúc dần dần, thành quen lúc nào không hay, Nguyễn Khiết cũng không căng thẳng và sợ sệt khi đối mặt với nhóm Hứa Chước, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Trần Vệ Đông.
Trần Vệ Đông thích trêu chọc cô ấy, và thường gọi cô là ‘nhóc con’.