Hết hôm nay, họ vẫn phải trở lại quỹ đạo của mình, dốc sức học tập cho tương lai của bản thân.
Vì không muốn mắc nợ Hứa Chước, nên gọi món xong, Nguyễn Khê kiếm cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ đi thanh toán tiền ăn tối và tiền vé. Cô ấy thường không chi tiêu mấy, nhưng thỉnh thoảng xa xỉ một lần thì hoàn toàn gánh được.
Hứa Chước không định để cô mời, ăn xong thì biết cô đã trả tiền nên anh ấy muốn trả lại cô.
DTV
Nhưng Nguyễn Khê sống c.h.ế.t cũng không nhận, anh không ép cô nên thôi.
Bước ra khỏi quán ăn, họ không đi chơi tiếp mà chỉ đạp xe trở về.
Chiếc xe đạp đổ chuông lăn bánh vào khu đại viện thì trời đã tối, họ thắng xe và dừng ở ngã ba, để Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống xe.
Nguyễn Khê nhảy ra khỏi xe, đứng trước mặt Hứa Chước, mỉm cười nói với anh: “Cảm ơn mọi người, hôm nay chơi rất vui.”
Vui là tốt rồi, Hứa Chước chống một chân nhìn cô nói: “Về ngủ đi, ngày mai gặp.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫy tay chào mấy người họ và quay về nhà.
Dọc đường, Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu và nói: “Chị này, em cảm thấy cuộc sống của mình đang ngày càng trở nên khác lạ, rất thú vị.”
Nguyễn Khê nhìn cô em cười: “Vẫn chưa đâu đến đâu, thú vị thực thụ còn ở phía sau kìa.”
Nguyễn Khiết không tưởng tượng được: “Thú vị cỡ nào?”
Nguyễn Khê nói: “Rất thú vị rất thú vị.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đến nhà, cửa vẫn chưa đóng. Họ đẩy cánh cửa khép hờ và bước vào nhà, trước khi lên lầu, họ đến phòng khách chào Nguyễn Trường Phú Phùng Tú Anh báo họ đã về.
Nguyễn Trường Phú đang uống trà và lật xem tạp chí, trong khi Phùng Tú Anh ngồi bên cạnh đan áo len.
Nguyễn Trường Phú có loạt mối quan tâm đến Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cất tiếng hỏi: “Bữa nay ra ngoài làm gì thế?”
Cũng chẳng phải chuyện không thể nói.
Nguyễn Khê bình tĩnh đáp: “Đến rạp hát xem biểu diễn.”
Nghe vậy, Nguyên Trường Phú có vẻ rất thích thú, vẻ mặt sáng rỡ: “Ồ? Hôm nay diễn vở gì vậy?”
Nguyễn Khê không định đứng nói chuyện lâu với ông ta, chỉ trả lời đơn giản: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn.”
Nguyễn Trường Phú cứ tiếp tục nói: “Vở này hay lắm, Dương Tử Vinh đấu trí đấu dũng với băng thổ phỉ.”
Ông ta nói xong, lại hỏi: “Chỉ có hai cháu thôi à?”
Nguyễn Khê đáp: “Không, còn nhóm bạn của Hứa Chước, thêm cháu với Nguyễn Khiết là bảy người.”
Nghe cô nói thế, Phùng Tú Anh ngừng đan áo len và nhìn lên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.
Động tác uống trà của Nguyễn Trường Phú cũng chậm dần, ông ta đặt chiếc tách trà tráng men đã hư cũ xuống bàn trà, ngồi thẳng người nhìn Nguyễn Khê một hồi rồi hắng giọng hỏi: “Cháu với Hứa Chước…hiện tại có quan hệ gì…?”
Nguyễn Khê thản nhiên trả lời: “Không quan hệ gì cả, hữu nghị cách mạng, bạn bè bình thường.”
Nét mặt của Nguyên Trường Phú không thay đổi, vẫn thoải mái như thế, lời nói vẫn bình thường như thế, nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và nói: “Các con còn trẻ ít hiểu biết, nên ba phải nói vài lời. Đừng thấy gia cảnh đám nhóc đó khá khẩm, để chúng dỗ vài câu mà say mê. Yêu đương ở độ tuổi này chỉ hại cho các con chứ không có lợi gì. Giờ chúng đang học lớp mười một, năm nay tốt nghiệp xong phải nhập ngũ, chưa đến nửa năm đã phải chia xa, còn có sau này với các con sao? “
Nguyễn Khê chấp nhận lời nhắc nhở về chuyện này của ông ta, chỉ đáp: “Bác an tâm, mặc dù bọn con non trẻ chưa có hiểu biết nhiều nhưng cũng không phải không biết động não. Bọn cháu tự liệu được.”
Nguyễn Trường Phú chợt thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời của cô bé, lại nói: “Tự liệu được là tốt.”
Nguyễn Khê không muốn đứng nói chuyện với ông ta nữa: “Bọn con lên lầu ạ.”
Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Đi đi.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đi, đeo cặp lên lầu.
Đợi hai cô lên lầu, Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Trường Phú và nói: “Đều đã ra ngoài xem buổi biểu diễn với nhau rồi, anh nói mấy câu như gió thoảng qua tai là thôi à? Chúng nó lớn lên chốn thôn quê, đều không biết tốt xấu, thấy mấy thằng như thế có thể không mê muội thật không? Nếu anh không lo ngay bây giờ, đến lúc thực sự gây chuyện mất thì hối hận cũng đã muộn! Em không ngăn được chúng đâu.”
Nguyễn Trường Phú lại không chút lo lắng: “Em không nghe thấy à? Cả bảy tám người cùng đi xem, chẳng phải đi riêng hai người. Em nghe con bé nói thì biết ngay, trong lòng nó hiểu rõ, không hồ đồ.”
Phùng Tú Anh dùng ngón tay quấn sợi len: “Em chẳng thấy nó hiểu chỗ nào.”
Nguyễn Trường Phú không muốn nói nhiều với bà ta về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lòng bà ta cảm thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều không ổn, nhìn chúng chỗ nào cũng có vấn đề, có lúc thở một cái cũng có vấn đề, dù nói nhiều cũng sẽ không thay đổi được cái nhìn của bà ta với hai đứa nó.
Ông ta không nói về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, chỉ đổi chủ đề: “Thế hôm nay Thu Văn ra ngoài làm gì?”
Phùng Tú Anh đan áo len và nói: “Nó đi chơi với mấy bạn nữ rồi.”