Nguyễn Trường Phú quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Chơi gì mà đến muộn vẫn chưa không về?”
Phùng Tú Anh nói: “Mấy đứa con gái với nhau cũng chỉ là ăn ăn uống uống, chắc vẫn chưa ăn tối xong kìa.”
DTV
Diệp Thu Văn luôn làm việc chu toàn, nên Nguyễn Trường Phú không hỏi thêm và tiếp tục xem tạp chí.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi lên lầu mở cửa, Nguyễn Thu Nguyệt bèn từ phòng mình bước đến.
Nguyễn Thu Nguyệt đi theo vào phòng, cười hỏi: “Thế nào? Kịch hay chứ?”
Nguyễn Khiết cười nói: “Hay lắm, còn thú vị hơn xem phim, cảm giác tấm màn từ từ hé mở thật sự rất tuyệt.”
Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống bàn và thích thú nói: “Chị họ, kể em nghe.”
Tất nhiên Nguyễn Khiết rất muốn kể lại sau khi xem vở kịch, khi nãy cô ở cùng với nhóm Hứa Chước, cô không chen được một câu, thế nên bây giờ cô bèn ngồi xuống bàn và nghiêm túc kể cho Nguyễn Thu Nguyệt nghe về kịch cách mạng này.
Nguyễn Khê tranh thủ hai cô em đang luyên thuyên, lấy quần áo sạch đi tắm trước.
Đến khi cô gội đầu, lau khô tóc và trở về phòng, Nguyễn Khiết cũng đã kể xong vở kịch cách mạch cho Nguyễn Thu Nguyệt.
Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong hài lòng thỏa dạ nên ‘thả’ Nguyễn Khiết lấy đồ đi tắm rồi.
Nguyễn Khê không tắm xong không ngủ ngay mà ngồi vào bàn đợi tóc khô.
Thấy chị còn chưa ngủ, tất nhiên Nguyễn Thu Nguyệt cũng không về phòng mà ngồi vào bàn trò chuyện với chị…
Nguyễn Khiết trở lại sau khi tắm, cả ba người họ tập trung tâm trí và đọc sách một lúc, ngồi giải một số bài toán dưới ánh đèn.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng trang sách và đầu mũi lật trang.
Nguyễn Khiết bắt đầu nhức đầu sau khi giải quyết bài tập được một lúc, nên cô đẩy bài tập sang Nguyễn Khê và hỏi: “Chị xem chị biết cách giải câu này không, em vắt óc cả buổi vẫn chưa tìm được cách giải.”
Nguyễn Khê kéo quyển sách bài tập của cô em lại gần, dùng bút chì làm nó trên giấy nháp một lúc rồi gọi Nguyễn Khiết: “Qua đây, chị cho em một hướng giải, em làm lại xem, làm không ra nữa thì chị giảng cho em.”
Nguyễn Khiết gật đầu và lắng nghe hướng giải của Nguyễn Khê.
Sau khi nghe chị giảng, cô thử làm theo hướng giải của Nguyễn Khê, sau một hồi cô đã hiểu thông, cô lấy bút viết lại tất cả các bước giải, rồi cô cười và nói: “Chị, em làm ra rồi.”
Nguyễn Khê động viên cô em gái: “Làm nhiều sẽ biết thôi.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đọc sách, giải bài tập dưới ánh đèn, trên bàn có một chiếc đồng hồ báo thức cơ tròn mới tinh. Kim đồng hồ nhích từng bước, kim phút kim giây va vào nhau, đã đúng mười giờ tối.
Nguyễn Thu Nguyệt cảm thấy buồn ngủ, bất giác ngáp dài, mắt nhấm nhem ướt.
Vừa định cất sách đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở tầng dưới.
Bởi vì buổi tối không có việc gì làm, thời đại này cũng không có sinh hoạt về đêm, mọi người đều đi ngủ khá sớm, mười giờ đã là rất muộn rồi. Mọi người trong gia đình đã ngủ say nên sau một hồi tiếng gõ cửa vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Nguyễn Thu Nguyệt có chút buồn ngủ, cô chớp mắt hỏi: “Là cửa nhà mình à?”
Cuộc sống và phần còn lại của cô đã theo thời đại này được vài năm, lúc này Nguyễn Khê đã đọc sách đến buồn ngủ. Nhưng trông cô ấy không ‘mơ màng’ như Nguyễn Thu Nguyệt, giơ tay ấn huyệt thái dương: “Chắc là, Diệp Thu Văn về.”
“Diệp Thu Văn?”
Nguyễn Thu Nguyệt hồi lâu mới phản ứng lại: “Phải rồi, hình như hôm nay chị ta cũng ra ngoài.”
Tiếng gõ cửa ở tầng dưới lại vang lên, nghe một hồi lâu vẫn chưa có người ra mở. Hết cách, Nguyễn Thu Nguyệt đành đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Thôi, em đi mở cửa cho chị ta, không thì đánh thức người ta mất.”
Cô ngáp dài ra khỏi phòng và đi xuống lầu, cô mở cửa, quả nhiên thấy Diệp Vấn ở bên ngoài. Cô không chào Diệp Thu Văn, cô mở cửa liền đi lên lầu, chỉ vờ như không nhìn thấy Diệp Thu Văn.
Vào lúc này, Phùng Tú Anh lại đi ra, trông thấy Diệp Thu Văn liền bảo: “Mẹ đợi đến ngủ gục, gõ cửa lâu rồi phải không? Đã muộn như vậy, lên lầu tắm rửa ngủ đi.”
Diệp Thu Văn không nói gì, gật đầu và đi lên lầu.
Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu, cô không sang chỗ Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, mà trở về phòng ngủ.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe thấy Diệp Thu Văn lên lầu và vào phòng, một lúc sau, cô ta đến phòng tắm tắm rửa.
Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Về muộn thế sao? Trời vừa tối mình đã về rồi, bác trai bác gái dặn dò mình nhiều vậy, sao không lo cho chị ta đi chớ? Rõ ràng một mình hẹn hò trai, còn về muộn như thế, rõ ràng có vấn đề.”
Nguyễn Khê nói: “Chưa chắc họ biết cô ta đi hẹn hò kìa.”
Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Cũng phải, thế nào cô ta cũng chẳng nói.”
Nói xong, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, lại hỏi: “Thế có cần nói với bác cả không chị?”
Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em muốn xen vào chuyện của nhà bác ấy sao? Cho dù có nói, Diệp Thu Văn cũng sẽ không thừa nhận. Thêm ấn tượng của hai chúng ta trong lòng Phùng Tú Anh, em nghĩ họ sẽ tin chúng ta hay Diệp Thu Văn? Có lẽ em lo sợ Diệp Thu Văn sẽ đi sai hướng, nhưng người ta sẽ chỉ cảm thấy em đang ghen tị với cô ta, vu oan cho cô ta, vô cớ gây sự.”