[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 270:




Vốn không định góp lời, nhưng đã hỏi đến, Nguyễn Khê đành hắng giọng: “Chiều hôm qua con đến rạp xem biểu diễn, người ngồi bên cạnh cháu thật vô ý thức cứ hút thuốc. Cháu hít khói cả mười mấy phút, hôm nay ngủ dậy thấy cổ họng hơi khó chịu, khô khô ngứa ngứa “.

Nghe vậy, Diệp Thu Văn bất chợt ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê, vẻ mặt căng thẳng.

Nguyễn Trường Phú không để ý Diệp Thu Văn, chỉ nhìn Nguyễn Khê và nói: “Họng khô thì uống thêm nước đi.”

Nguyễn Khê cũng không thể nào để tâm đến phản ứng của Diệp Thu Văn, đáp lời Nguyễn Trường Phú: “Sáng nay con đã uống nhiều rồi.”

Lúc bấy giờ, Nguyễn Hồng Quân nghe thấy chủ đề mình quan tâm, vội xen vào: “Chị cả, hôm qua chị với chị họ đến rạp xem biểu diễn sao? Thảo nào không thấy chị đâu, đến tối chị mới về”.

Nguyễn Khê nhìn cậu, cười đáp: “Ừ, ở trường chị nhiều người đi xem lắm, có một người cùng lớp với Hứa Chước, cũng là học sinh xuất sắc tiêu biểu như chị Thu Văn, tên là Lục Văn Chương, cũng đã đến đó. “

DTV

Nghe đến đây, khuôn mặt Diệp Thu Văn đỏ bừng, vội vùi đầu xuống, ngón tay nắm chặt đũa đến trắng bệch.

Nguyễn Trường Phú tiếp lời của Nguyễn Khê: “Ừ, đứa trẻ đó cũng rất giỏi.”

Nguyễn Khê cười đáp: “Những người ưu tú đều đáng để học hỏi. Bác cứ bảo chị Thu Văn sẵn sàng giúp đỡ người khác.”

Nguyễn Trường Phú hắng giọng và quay trở lại chủ đề, tiếp tục dạy tư tưởng và đạo đức từ việc của Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn lại nghe thêm một lượt, sắc mặt càng trở nên đỏ rần như bị ai tát vào mặt.

Nguyễn Thu Nguyệt chăm chú nhìn cô ta, giữa khoảng dừng của Nguyễn Trường Phú chêm vào một câu: “Chị Thu Văn, ba đang khen chị vui vẻ giúp người, sao chị cứ cúi gằm mặt lại còn đỏ bừng, ba khen sai rồi à? “

Diệp Thu Văn vội cười cười: “Do trời nóng quá.”

Phùng Tú Anh nghe vậy liền lật đật đưa cây quạt cho Diệp Thu Văn, bảo cô ta quạt cho bớt nóng rồi ăn.

Diệp Thu Văn cầm quạt, cảm giác hơi nóng trên mặt đỡ hơn một chút mới cầm đũa lên ăn tiếp.

Lớp tư tưởng đạo đức của Nguyễn Trường Phú lại bị gián đoạn, ông nhìn Diệp Thu Văn rồi nhìn sang Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt, trong ánh mắt như có điều suy tư.

Nguyễn Trường Phú đã không tiếp tục ‘lên lớp’ tư tưởng nữa, Nguyễn Khê cũng tránh đụng đến ‘hệ thống chắn âm thanh’ của mình.

Cô với Nguyễn Khiết với Nguyễn Thu Nguyệt ăn xong cùng lúc, sau đó cùng nhau lên lầu.

Mỗi lần ba chị em ‘đồng bộ’ làm hàng loạt hành động, trong lòng Phùng Tú Anh bất giác câm nín.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu và vào phòng, mặc cho bà ta đang ‘ngạt thở’

Vào phòng xong đóng cửa, Nguyễn Thu Nguyệt chạy thẳng tới chỗ Nguyễn Khê và hỏi: “Có phải vừa rồi Diệp Thu Văn nói dối không chị? Chiều hôm qua không phải chị ta đi chơi với bạn nữ, buổi tối cũng chẳng đưa bà nào cả, mà là đi xem diễn xuất với bạn nam mà? Cho nên người yêu chị ta là Lục Viễn Chinh? “

Nguyễn Khê đã quen với khả năng quan sát của Nguyễn Thu Nguyệt, ngồi xuống bàn học, cười nói: “Chị không biết.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh, ôm lấy cánh tay cô và nói: “Chị cả à, chính chị đã nói cho em biết, chị họ chắc chắn cũng biết, chị đừng coi em là con nít được không? Nếu chị không nói, em giận nghe.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé một lúc: “Ừm, nói thì được, nhưng đừng xen vào chuyện này.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu mạnh: “Không bằng không chứng, em sẽ không dính vào đâu, em cũng không thích gây rắc rối.”

Năm ngoái, cô chủ động vạch trần chuyện kem trang điểm của Diệp Thu Văn vì đã có bằng chứng xác thực. Cô chắc chắn sẽ không nói lung tung khi không có bằng chứng, bởi vì cô cũng biết rằng gia đình tin tưởng vào Diệp Thu Văn hơn những gì cô nói.

Mặc dù trước đó Diệp Thu Văn đã bị vạch mặt hai lần, nhưng suy cho cùng chỉ mới hai lần mà thôi, so với những đứa ba ngày gây lỗi nhỏ, năm ngày gây họ thì cô ta vẫn là người giỏi nhất về mọi mặt, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.

Nguyễn Khê thấy Nguyễn Thu Nguyệt đã suy nghĩ thông thấu, cô bèn kể sự tình bắt gặp Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh ở rạp hát ngày hôm qua. Tất nhiên cô chỉ nói những gì bản thân nhìn thấy, còn lại không nói thêm.

Liệu Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh có quen nhau hay không, và liệu Diệp Thu Văn có còn ở cùng Lục Viễn Chinh sau buổi biểu diễn hay không, và việc cô ta có đưa bà cụ lúc về lúc tối hay không, Nguyễn Khê cũng không nói ra,dù sao thì cô không biết thật.

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong thỏa mãn, ngồi xuống bàn học: “Quả nhiên là nói dối, có nghĩa là những suy đoán khác cũng đúng đến tám chín phần.”

Nói rồi cô lại nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Chị nghĩ ba có nhìn ra không?”

Phùng Tú Anh chắc chắn tin tưởng Diệp Thu Văn một trăm phần trăm, và sẽ không hề có chút nghi ngờ. Bằng không, khi cô nói ra Diệp Thu Văn đỏ mặt cúi đầu, bà ta sẽ không thực sự đưa cây quạt cho Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khê không biết, nhún vai đáp: “Ai biết được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.