Trong căn phòng dưới lầu, Phùng Tú Anh đang giúp Nguyễn Trường Phú thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Trường Phú vừa nhận nhiệm vụ sang nước ngoài, phải công tác nước ngoài một khoảng thời gian, sáng nay mới định giờ khởi hành, sau bữa trưa không lâu đã phải đi ngay, xe jeep đã đợi sẵn ngoài cổng.
Vội vội vàng vàng chưa được mấy phút, Nguyễn Trường Phú đã lấy một số quần áo và đặt lên giường, nói với Phùng Tú Anh: “Anh cảm thấy Thu Văn có vấn đề. Trong bữa cơm hôm nay nó cư xử không bình thường lắm, em có thấy thế không?”
Phùng Tú Anh không chút suy nghĩ: “Có gì không bình thường?”
Nguyễn Trường Phú tiếp tục lục tìm quần áo trong tủ: “Ban đầu cũng chẳng có gì bất thường, nhưng sau mấy lời của Tiểu Khê, nó đã trở nên bất thường rồi. Hiện tại anh không có thời gian trông coi, em phải để ý hơn nữa mới rõ được rốt cuộc là chuyện gì. “
Phùng Tú Anh gấp quần áo bỏ vào vali: “Chắc là anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Nguyên Trường Phú nói: “Hy vọng là anh nghĩ nhiều, mà em cũng không thể xem nhẹ. Tuy rằng con bé từ nhỏ đến lớn là đứa khiến mình yên tâm nhất, nhưng cũng không phải là không có bí mật, mà là rất nhiều bí mật, hoàn toàn không chín chắn chững chạc như mọi khi. Kể từ khi những sự việc đó xảy ra hồi năm ngoái, anh càng nghĩ càng cảm thấy bình thường chúng ta tâng bốc nó quá cao, có thể điều đó sẽ làm hại nó.”
Phùng Tú Anh tiếp tục gấp quần áo, thật sự không quá coi trọng: “Bí mật gì, chẳng phải anh chỉ là muốn mặc mấy bộ quần áo đẹp, dùng mấy thứ đồ tốt, muốn có một phòng riêng thôi sao? Có đứa con gái nào không muốn chứ? Thu Dương cũng muốn mấy thứ này mà? Nó luôn thể hiện rất tốt từ khi còn là một đứa trẻ, không nói nó chưa từng khiến chúng ta lo lắng, trong nhà bao nhiêu việc toàn là nó lo, dùng đồ tốt chút không được sao? Chỉ là nó nghĩ chúng ta không phải thân sinh, nên ngại không mở miệng trực tiếp. Nếu là thân sinh thì nó còn cần thế không? Vả lại, tâng bốc quá cao gì kìa, từ nhỏ đến giờ nó luôn giỏi giang, bạn có cần mình tâng bốc không?”
Nhắc đến thân sinh và không thân sinh, Nguyễn Trường Phú bất giác hít nhẹ một hơi.
Thân sinh với không thân sinh đến cùng vẫn có sự khác biệt. Thân sinh muốn đập thế nào thì đập, muốn đánh thế nào thì đánh. Không phải thân sinh, chỉ sợ cô bé nhạy cảm chịu tủi thân, vì vậy phải hết sức cẩn trọng.
Nghĩ Nguyễn Trường Phú vẫn nói: “Dù sao em cứ nghe anh, dạo này chú ý con bé nhiều hơn, nhất là em phải tính rõ chuyện hôm qua, liệu có phải đi chơi với bạn nữ, đến tối lại đưa cụ bà về nhà mới về muộn hay không.”
Phùng Tú Anh không nói gì nữa, chỉ đáp: “Em biết rồi, anh an tâm.”
Nguyễn Trường Phú không có thời gian, cũng chẳng có sức lực để lo những việc trong nhà, giao cho Phùng Tú Anh thì không quản nữa. Lúc thu xếp hành lý xong xuôi và giao phó mọi thứ để chuẩn bị lên đường, đúng lúc bọn trẻ đi học.
Chuyến này khá lâu, ngắn thì ba tháng nhiều thì nửa năm hoặc hơn.
Trước khi đi, ông dặn dò tám đứa nhỏ trong nhà thêm một lượt: “Ở nhà nghe lời mẹ! Luôn nhớ kỹ những điều ba thường dạy! Lúc ba vắng mặt, bớt gây chuyện, đặc biệt là con Nguyễn Hồng Quân! Còn mấy đứa đã lên cấp hai và cấp ba, cần phải nhấn mạnh mấy đứa một lần nữa, tuân thủ quy định và kỷ luật của nhà trường, chuyện không nên làm tuyệt đối không nên làm! “
Đã nhắc nhở những lời nên nhắc nhở, ông liền xách hành lý và lên xe rời đi.
Ngay khi ông ấy đi khỏi, Nguyễn Hồng Quân là người đầu tiên hò reo, ném thẳng balo lên trời.
DTV
Nguyễn Trường Phú đi rồi, có nghĩa là trong nhà không còn ai quản thúc cậu nữa, sao không vui được chứ?
Phùng Tú Anh không quản nổi chúng, đến chính mình đang trong cơn hồ đồ cũng không lo nổi.
Diệp Phàm thấy dáng vẻ ‘không có tương lai’ của cu cậu liền đá nó một cái, bảo nó nhặt balo lên.
Nguyễn Hồng Quân nhặt balo và vỗ cho hết bụi đất rồi cùng nhóm Nguyễn Khê đến trường.
Đi học vẫn chia thành hai nhóm, ngoại trừ Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, những người khác đều đi với nhau.
Vì có Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ở đó nên Nguyễn Thu Nguyệt không bàn nhiều về Diệp Thu Văn. Đến tối về nhà, cơm nước xong xuôi trở lại phòng đóng chặt cửa, cô mới nói: “Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
Nguyễn Trường Phú đi rồi, trong nhà sẽ trở nên hỗn loạn, cũng đừng nghĩ ai quản ai.
Thay vì trông đợi Phùng Tú Anh quản thúc, tốt hơn hết nên cầu bà ta không xen vào.
Nguyễn Khê hờ hững nói: “Không liên quan đến chúng ta, chúng ta tự lo cho mình là được.”
Nguyễn Thu Nguyệt quả thực không có hứng thú, gật đầu đáp lại: “Ừm.”
Bởi vì Nguyễn Trường Phú đã dặn dò rõ ràng, buổi tối sau khi tắm rửa, Phùng Tú Anh gọi Diệp Thu Văn đến phòng mình. Bà ta cũng đóng cửa và kéo Diệp Thu Văn nói đến một loạt sự việc đêm qua.