Tìm ra những điểm yếu của bản thân, sau đó dành thời gian để học và củng cố thêm.
Khi còn đi học, một ngày của bọn cô chỉ là từ trường về nhà, từ nhà đến trường. Đến kỳ nghỉ hè, về cơ bản là ngày nào họ cũng buồn chán ở nhà, chỉ thỉnh thoảng ra quầy bán đồ ăn vặt mua ít đồ uống lạnh giải nhiệt mùa hè.
Cũng tức là những lần thỉnh thoảng ra quầy tạp hóa, sẽ gặp Hứa Chước và Trần Vệ Đông, rồi sẽ đứng nói vài câu.
Hứa Chước và Trần Vệ Đông nhiều lần đến gặp bọn cô rủ đi chơi nhưng Nguyễn Khê đều từ chối cả. Thứ nhất là thời gian quý giá, bọn họ không vung vốn chơi bời vậy được, thứ hai là cô sợ Nguyễn Khiết mất tập trung, muốn lấy lại cũng không được.
Đối với bọn cô mà nói, một số thứ trải nghiệm một hai lần là đủ, không thể trở thành điều thường nhật.
Cuộc sống vùi đầu vào sách vở mỗi ngày tuy hơi nhàm chán nhưng cũng đủ thiết thực.
Ngày tháng trôi qua như những bánh răng đan vào nhau, và dường như ngày ngày đều giống nhau.
Khi còn là học sinh tiểu học, Nguyễn Thu Nguyệt không để mùa hè của mình trở nên tẻ nhạt như vậy, mặc dù không ‘xõa’ như Nguyễn Hồng Quân, nhưng cô bé sẽ ra ngoài tìm bạn cùng lớp và bạn bè chơi khắp nơi, và còn chú ý đến mấy chuyện vặt trong nhà, đặc biệt là Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn.
Kỳ nghỉ hè trôi qua một nửa, bữa nay cô bé lại như báo cáo tình hình địch, buổi tối vào phòng tán gẫu với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Các chị có để ý không, gần đây tần suất ra ngoài của Diệp Thu Văn ngày một thường xuyên, hơn nữa có nhiều đêm về muộn lắm, lại không dẫn theo Nguyễn Thu Dương. “
Nguyễn Khê nghe xong, đơn giản đáp: “Nguyễn Trường Phú vắng nhà, Phùng Tú Anh dễ đối phó, cô ta chẳng còn gì phải lo lắng.”
Nguyễn Thu Nguyệt xoay cây bút trong tay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Mẹ cứ nói hai chị không yên phận mà ngày nào cũng chơi với băng côn đồ Hứa Chước, sợ các chị hư hỏng sẽ làm mất mặt gia đình, nhưng lại không biết rằng cô con gái được tin tưởng nhất, đáng tự hào nhất đã thầm thầm yêu thương sau lưng mình từ đời nào, sớm đã vứt bỏ tác phong lên chín tầng mây. Nếu họ biết được, không biết sẽ như thế nào đây.”
Nguyễn Khê mỉm cười: “Sẽ mất hết thể diện, không thể nhìn mặt người đời.”
Nguyễn Khê đang nghĩ, có lẽ do cô và Nguyễn Khiết không mách chuyện lung tung, nên chẳng ai để mắt đến việc Diệp Thu Văn đang đi sai đường, cô ta dần dần buông thả mà không có chút áp lực, hoàn toàn rơi vào bể tình.
Nguyễn Trường Phú ở xa ngàn dặm không thể quản lý cô ta, và Phùng Tú Anh quản không nổi, bằng với việc dung túng cô ta, không có người kiểm soát nên cô ta ắt sẽ thả lỏng cảnh giác và không còn dè dặt, tập trung hưởng thụ vị ngọt của tình yêu.
DTV
Nguyễn Khê không có thì giờ để ý cô ta, mười ngày còn lại của kỳ nghỉ hè cũng không ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà học với Nguyễn Khiết. Mệt thì đến quảng trường xem phim vào tối chủ nhật, đó là một lẽ giải trí duy nhất trong cuộc sống của bọn cô.
Mỗi lần xem phim, bọn cô đều gặp Hứa Chước và Trần Vệ Đông. Hoặc là họ giữ chỗ cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hoặc là dời băng ghế cho hai cô, hoàn toàn không vì bị từ chối mà né tránh bọn cô. Không cần nhắc chuyện kia, tất nhiên chỉ là bạn bè bình thường.
Đến đầu mùa thu, thời tiết cũng chẳng mát mẻ hơn, sau nhập học là một cơn nắng thu gay gắt, khí trời lại tiếp tục khắc nghiệt thêm một thời gian. Tiếng ve gọi ngày ngày vang rền trong rừng, âm thanh ‘ve’, ‘ve’ rõ mồn một.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, trường học lại bắt đầu học kỳ mới, Nguyễn Trường Phú chưa quay lại, thế là Nguyễn Hồng Quân tung cặp sách lên trời, reo hò một buổi-lớp năm của cu cậu đã được định là năm lớp năm sung sướng mà tự do nhất nhất!
Tuy nhiên, tự do quá có thể mất kiểm soát, đặc biệt là đối với một cậu bé hiếu chiến như Nguyễn Hồng Quân.
Kể từ khi Nguyễn Trường Phú công tác xa, cu cậu nhiều lần gây gổ đánh nhau, nhưng luôn là gây nhỏ đánh nhỏ.
Sau đó, chỉ nửa tháng sau khi bắt đầu học kỳ mới, cậu bé lại đánh nhau với người ta.
Lần này bị đám người đánh sưng trán, đánh không lại cu cậu chỉ còn cách khóc lóc chỉ tay vào đám người: “Tụi mày đợi đấy, ngày mai tan học không đứa nào được đi, tao gọi Hứa Chước đến đánh c.h.ế.t tụi mày! “
Đám cười nhạo cậu: “Tên khóc nhè! Đi đi! Mày tưởng bọn tao sợ mày! Hứa Chước quen mày chắc?”
Chiều tối đến giờ cơm, mọi người trong nhà đều dán mắt vào cục u trên trán Nguyễn Hồng Quân.
Phùng Tú Anh đưa tay muốn sờ: “Làm sao vậy con? Ai đánh con thành thế này?”
Nguyễn Hồng Quân trực tiếp chặn tay bà ta không cho chạm vào: “Không liên quan đến mẹ, không phải việc của mẹ.”
Cu cậu có chuyện gì cũng không bao giờ hé môi với Phùng Tú Anh, bởi vì nói cũng vô ích, Phùng Tú Anh sẽ chỉ tổ làm vướng víu.