Nhìn vào điểm thi của Nguyễn Khiết, Nguyễn Khê cảm giác năm sau cô bé đối mặt với kỳ tuyển sinh không còn là vấn đề lớn.x
Năm đầu tiên khôi phục kỳ tuyển sinh, tuy rằng có rất nhiều người đăng ký, nhưng không đến mấy người thật sự tích trữ kiến thức. Trong số những người này, đối tượng có sức cạnh tranh mạnh hơn chút là học sinh tốt nghiệp cấp ba vào ba khóa 66, 67 và 68.
Bởi vì lúc đó Đại Cách mạng vẫn chưa bắt đầu, và họ đã hoàn thành việc học. Nhưng mà, họ tốt nghiệp sớm, cách sự kiện khôi phục kỳ tuyển sinh những mười năm, mười năm không đụng tới sách vở, sau khi kỳ tuyển sinh được khôi phục chỉ ôn tập được một tháng mà thôi.
Còn lại những người học cấp hai lên cấp ba trong mười năm ấy, về cơ bản chỉ loanh quanh, nhà trường không chú trọng dạy kiến thức, không có mấy học sinh chịu học và trong số ít này có thể đậu tuyển sinh lại càng ít.
Những người không có căn bản, ôn tập cả tháng cũng vô ích, họ chỉ có thể đi làm bia đỡ đạn.
Mà Nguyễn Khê biết rằng bài kiểm tra đầu vào đại học năm đầu đơn giản lắm, đối với cô và Nguyễn Khiết học cả ngày lẫn đêm, miễn là họ không có điều thất thường thì việc lên đại học hoàn toàn không thành vấn đề.
Điều khiến Nguyễn Khê an tâm nhất là bản thân Nguyễn Khiết rất chịu học hỏi. Có lẽ bởi vì thực sự không còn gì khác để tạo ra cảm giác tồn tại, và cô bé tìm thấy cảm giác thành tựu trong sự học của mình nên ngày một say mê.
Vì Nguyễn Khiết đã làm tốt trong lần thi hôm nay, Nguyễn Khê đã đưa cô em gái đến quầy tạp hóa sau giờ học và mua vài viên kẹo bơ cứng thưởng cho cô. Trong lúc mua thì cô nghĩ đến Nguyễn Hồng Quân, cô bèn mua hờ thêm vài viên.
Nguyễn Khiết vui mừng khôn xiết nhận phần thưởng, nói với Nguyễn Khê rằng: “Lần sau em sẽ đạt một trăm điểm!”
Mang kẹo bơ cứng về nhà, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chưa bước vào đã bị Nguyễn Hồng Quân chắn trước cổng.
Nguyễn Hồng Quân lại bắt đầu làm trò cười, lấy trộm bộ quân phục cũ của Nguyễn Trường Phú mà mặc, trên đầu đội một chiếc mũ giải phóng và chân mang giày không dây, tay chống cổng, chân chấm đất bắt chéo chân kia, mũi chân chấm đất.
Khắp người chỉ toát lên hai chữ - quá gắt!
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng ở cổng nhìn cậu bé, im lặng một hồi.
Mà cu cậu cũng chẳng nói chẳng rằng, tay kia chợt vòng lên từ sau lưng.
Trong tay cậu đang vài cuộn giấy màu đỏ, tự hào nhìn Nguyên Khê: “Em! Đậu rồi!”
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Khê sáng rỡ: “Thiệt sao?”
Vừa nói, cô vừa đưa tay cầm giấy lên xem, quả nhiên đã đậu hết thảy, tuy môn nào cũng vừa điểm đậu, nhiều nhất cũng hơn hai điểm.
Nguyễn Khê đọc xong tươi cười, trực tiếp lấy kẹo bơ cứng trong túi, đưa cho Nguyễn Hồng Quân: “Chị biết em làm được mà, cho em này, coi như phần thưởng cho lần này. Nếu lần sau tốt hơn, sẽ có phần thưởng tốt hơn. “
Nguyễn Hồng Quân thấy thức ăn thì sáng mắt, thẳng tay nhận lấy.
DTV
Ngay lúc này, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương về đến, Nguyễn Thu Dương liếc nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Hồng Quân, rồi lướt ngang qua. Nguyễn Hồng Quân lén gạt chân, suýt khiến Nguyễn Thu Dương ngã chổng vó.
Nguyễn Thu Dương loạng choạng đứng dậy, quay lại mắng cậu: “Nguyễn Hồng Quân, mày muốn c.h.ế.t hả! Tao thấy mày lại ngứa mắt, trộm quần áo của ba, xem ba về tao có mách ba đánh mày không! “
Nguyễn Hồng Quân làm mặt xấu: “Như đây sợ lắm.”
Thấy hai đứa lại sắp đánh nhau, Diệp Thu Văn kéo Nguyễn Thu Dương đi.
Nguyễn Khê mặc Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, trả giấy kết quả cho Nguyễn Hồng Quân, và nói với cậu: “Tiếp tục cố gắng.”
Nói xong, ba người cùng nhau vào phòng, ai về phòng nấy, đợi cơm tối.
Bản thân Nguyễn Hồng Quân không cho rằng kết quả kiểm tra là thứ đáng để khoe khoang, ngược lại còn ảnh hưởng đến bộ mặt ‘ma vương’ trong giới côn đồ của cậu, nên cậu chẳng khoe với ai ngoại trừ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.
Đương nhiên rồi, vì cũng chỉ có Nguyễn Khê quan tâm.
Đã năm tháng kể từ khi Nguyễn Trường Phú ra nước ngoài, ai nấy trong nhà đều vui sướng lắm, hy vọng rằng ông ấy sẽ ở thêm vài tháng, chỉ có Phùng Tú Anh trông ngóng ông ta về sớm. Vì không có mặt ông, bà ta đều phải gánh vác mọi việc ở nhà, thực sự vất vả.
Nhất là Nguyễn Hồng Quân với Nguyễn Khê mang theo Nguyễn Khiết với Nguyễn Thu Nguyệt căn bản không nghe bà ta, xem bà ta như không khí, còn coi mấy lời của bà ta như gió thoảng ngoài tai, bà ta thấy uất ức lắm, khó chịu lắm.
Sau nửa tháng chờ đợi, Nguyễn Trường Phú cuối cùng đã trở lại như mong muốn của bà ta.
Nguyễn Trường Phú về đến nhà lúc ba bốn giờ chiều, xe jeep dừng trước cửa nhà. Phùng Tú Anh đón ông vào nhà, rồi vội vàng đến cửa hàng thực phẩm phụ mua cá thịt, buổi tối nấu một bữa đầy ắp, đón ông ấy từ xa trở về.
Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Hồng Quân vẫn rất vui vẻ, nhưng về đến nhà trông Nguyễn Trường Phú, cu cậu bỗng chốc trở nên héo úa.