Nguyễn Trường Phú nhìn thấy cậu liền trừng mắt: “Thế nào? Không mừng ba về sao? “
Đã lâu không gặp, thấy thằng nhỏ không vui đã đành, còn mày nhíu mày nhăn, muốn ăn đòn đây mà!
Nghe thế, Nguyễn Hồng Quân nhanh chóng nhe răng nhướng mày cười, một nụ cười méo mó, nói với Nguyễn Trường Phú: “Con vui lắm, vui c.h.ế.t mất. Ngày nào con cũng hỏi mẹ sao cha còn chưa về nữa kìa!”
Nguyễn Trường Phú khịt mũi lườm cậu: “Tưởng ba ngốc?”
Nguyễn Hồng Quân nhịn cười vội lẩm bẩm: “Đúng là khó làm ba vừa lòng, không vui không được, mà vui cũng xong.”
Nguyễn Trường Phú không kì kèo cậu bé nữa, đến bữa tối cả nhà đều ngồi xuống, ông hỏi thẳng sấp nhỏ trong nhà: “Mấy tháng ba vắng nhà, các con có làm mẹ giận không?”
DTV
Nguyễn Thu Dương liền lên tiếng: “Nguyễn Hồng Quân bị người ta đánh nhừ tử.”
Nguyễn Hồng Quân lập tức giải thích: “Chuyện đã lâu lắm rồi, hai tháng qua con đã sửa đổi.”
Nguyễn Trường Phú không tin: “Nói xem, hai tháng nay con có bao nhiêu sửa đổi.”
Nguyễn Hồng Quân nói: “Không tin thì hỏi anh ba. Tối nào con cũng làm bài tập. Đợt thi trước, con qua hết thảy.”
Nguyễn Trường Phú càng không dám tin: “Thật không đấy?”
Diệp Phàm gật đầu đáp: “Thật đó ba, con đã dạy thằng bé nhiều lắm.”
Để chứng minh hai tháng nay bản thân thực sự làm tốt và không gây chuyện, Nguyễn Hồng Quân lập tức đứng dậy đi vào phòng và trở lại với mấy cuộn thấy báo điểm, đặt trước mặt Nguyễn Trường Phú: “Ba xem, đây là bằng chứng sắt!”
Nguyễn Trường Phú nửa tin nửa nghi cầm giấy lên xem, xem qua giấy kết quả và điểm số, ông mỉm cười nói: “Khá đấy, thằng nhóc này sao tự nhiên thông suất vậy kìa? Lần này làm tốt lắm nghe, nên được khen ngợi.” . “
Nguyễn Hồng Quân tự hào ngồi xuống và làm mặt xấu với Nguyễn Thu Dương.
Nguyễn Thu Dương giễu: “Có ích gì chứ.”
Nguyễn Trường Phú nghe vậy liền mất vui khi, nhìn cô và nói: “Ít nhất có thể chứng minh em năm của con thực sự dành thời gian và tâm trí cho việc khác, không còn lêu lỏng sinh sự nữa, vậy giữa kỳ con được mấy điểm? “
Nguyễn Thu Dương cúi đầu không nói nữa.
Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Ba hỏi câu này rất hay. Không hỏi mười mấy điểm, cũng không mấy chục điểm, mà hỏi mấy điểm. Tuy bảo rằng điểm số thật sự vô dụng, không ăn được không uống được, nhưng cho thấy một chuyện nhỏ từ khía cạnh đó, ví dụ như một kẻ ngu dốt người thông minh, chị ấy chỉ làm được mấy điểm thôi. “
Nguyễn Thu Dương nghe xong tức giận nghiến răng, nạt Nguyễn Hồng Quân: “Nguyễn! Hồng! Quân! Im cho tao!”
Nguyễn Hồng Quân giễu cợt: “Ngon thì đánh tôi!”
“Đừng ồn nữa."
Câu nói của Nguyễn Trường Phú khiến Nguyễn Thu Dương nuốt hết những lời trong miệng.
Những người khác đều không có gì, cũng nói ít.
Nguyễn Trường Phú mệt mỏi sau chuyến đi chật vật, ăn xong cũng không làm gì khác, liền trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật, nhưng thay vì ngủ bù, ông ta dậy từ rất sớm và rời đi sau khi ăn sáng.
Phùng Tú Anh hỏi: “Sao vừa về nhà lại bận rộn, hôm nay vẫn là chủ nhật, không ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Nguyễn Trường Phú nói: “Có việc cần xử lý, tôi còn cách nào khác?”
Ai chẳng muốn ở nhà nghỉ ngơi nhiều, nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi mới được à.
Nguyễn Trường Phú không nói nhiều với bà ta, chỉ thu dọn một bận liền rời đi.
Vì bận nên trưa cũng không về ăn cơm.
Sau bữa trưa, Nguyễn Thu Nguyệt chợp mắt trong phòng. Ngủ dậy liền đến phòng của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, đứng bên cửa sổ hướng mặt trời phơi nắng duỗi người, giãn xương giãn cốt.
Trong lúc ấy, từ cửa sổ trông thấy Diệp Thu Văn xuống lầu.
Thế là cô quay đầu nói nhỏ: “Diệp Thu Văn lại ra ngoài một mình.”
Nếu không phải có chuyện đặc biệt, chị ta thường mang theo Nguyễn Thu Dương khi ra ngoài. Mà mỗi lần đi ra ngoài một mình, chị ta đều ăn diện cẩn thẩn, rõ ràng thấy được chị ta không giống như mọi khi.
Nguyễn Khiết nói: “Chị ta ngày càng gan, bác cả về rồi mà.”
Nguyễn Khê đọc sách và nói: “Nguyễn Trường Phú đi cả năm tháng trời, không ai quản thúc cô ta nên lá gan ngày một lớn. Bữa nay Nguyễn Trường Phú cũng không có ở nhà mà, lên đơn vị làm thêm rồi. Tất nhiên là cô ta sẽ đi thôi. Thời kỳ tình cảm mặn nồng, một ngày không gặp như cách ba thu.”
Nguyễn Thu Nguyệt duỗi người xong ngồi lại bàn.
Cô mở sách bài tập và nói: “Không ngờ chị ta lại liều lĩnh đến mức này. Em không hiểu.”
Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Đó là vì em còn nhỏ, không hiểu tình yêu.”
Nguyễn Thu Nguyệt khịt mũi: “Em mà lớn cũng không vì đàn ông như thế này đâu.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không phải ghen tị với Diệp Thu Văn vì cô ta có một tình yêu nồng nhiệt và cháy bỏng đến vậy, họ nói vài câu rồi thôi, dồn tâm trí đọc sách học tập, dùng kiến thức đốt cháy bản thân.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng gió thoảng ngoài cửa sổ.
Kim đồng hồ báo thức chuyển động tích tắc.
Lúc gần bốn giờ, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt buông bút đóng sách, định ra ngoài dạo thư giãn. Thời gian học quá lâu, cổ mỏi, đầu cũng mệt, cần ra ngoài hít thở, thả lỏng.