[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 280:




Phùng Tú Anh bị ông ta dọa đến rụt vai, chỉ rơi nước mắt, không nói gì.

Nguyễn Trường Phú tức giận lại dồn sức đập bàn, sức mạnh đấy thiếu điều đập cho bàn vỡ: “Rõ là tôi đã bảo em là nó có vấn đề. Em phát hiện sớm, giải quyết sớm thì có ra cơ sự này không? Có không?”

Phùng Tú Anh cúi đầu rụt vai không đáp, bà ta không biết nên nói gì.

Mà Nguyễn Trường Phú cũng không thể đánh Phùng Tú Anh. Ông ta ghìm cơn giận hồi lâu, lại quay sang Nguyễn Khê, quát: “Con nói đi, có phải con đã sớm biết chuyện con bé yêu đương rồi không? Hôm ba đi công tác, con nói dối phải không?”

Nguyễn Khê không sợ ông ta, đáp: “Bác gào cái gì mà gào. Con với cô ta đâu có thân thiết gì cho cam, mỗi ngày ngay cả nói chuyện cũng không nói một tiếng, sao con biết cô ta có yêu đương hay không? Hôm đấy đúng là Diệp Thu Văn nói dối, nhưng con nói thì bộ mấy người tin à? Biết rõ mấy người sẽ không tin, con mắc gì phải tự mình kiếm chuyện? Cô ta mà cắn ngược lại bảo con vu oan giá họa cho cô ta, rồi mấy người quay sang chửi con đương không kiếm chuyện, thì ai thiệt?”

DTV

Nguyễn Trường Phú bị Nguyễn Khê làm cho nghẹn họng.

Nguyễn Khê dừng một lát, rồi liếc nhìn Phùng Tú Anh, nói không mảy may khách khí: “Con trong lòng bà ta là thế nào chả lẽ bác không biết? Trong lòng bà ta, con mới là kẻ sẽ làm những chuyện như vậy, còn Diệp Thu Văn trong lòng bà ta là người trời, là mặt mũi của bà ta, là niềm kiêu ngạo của bà ta. Bác kêu bà ta để ý bà ta cũng không tin, con nói thì phỏng có tác dụng gì? Trong lòng bà ta, con có nói gì cũng là đố kỵ, là hãm hại.”

Phùng Tú Anh cúi gằm đầu xuống, ngón tay gần như bấm bật máu, chỉ hận đời này không thể đừng gặp người khác, đừng nói chuyện.

Nguyễn Trường Phú thật sự không nuốt nổi cơm, liền đứng thẳng dậy đi về phòng, không nói một câu.

Giờ ra cửa cũng phải nghĩ lại. Những ánh mắt ngoài kia, chưa chắc ông ta có thể chịu được.

Sau khi Nguyễn Trường Phú đi, Phùng Tú Anh cũng không ngồi tiếp nữa. Bà ta đứng dậy lẩn vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong đó rồi bật khóc.

Hai người này đi rồi, không khí liền đỡ ngột ngạt hẳn đi. Nguyễn Khê không quan tâm hai người đấy nữa, mà tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo. Những người khác cũng không ai nói với ai câu gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn, một miếng sủi cảo thịt heo rau cần, một miếng sủi cảo rau hẹ trứng.

Cơm nước xong, Nguyễn Thu Dương không dám lên lầu, mà đi tìm Tô Manh Manh. Hai người tới một chỗ không có ai rồi ngồi xuống, bấy giờ cô ta mới bảo: “Thôi xong, sau này ở trường mình sẽ không ngẩng mặt lên được mất. Không biết trường học sẽ xử lý chuyện này thế nào, mình cũng không muốn đi học nữa.”

Tô Manh Manh hít sâu một hơi: “Lần này mình cũng không biết nên an ủi cậu thế nào.”

Chuyện như này nếu xảy ra với bản thân, cô bé cũng không muốn đi học. Diệp Thu Văn vẫn luôn là tín ngưỡng của Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Thu Dương quả thực xem cô ta như thần vậy. Nhưng ai mà ngờ Diệp Thu Văn lại làm ra chuyện thế này đâu.

Biết rõ trường học không cho phép yêu đương, cho dù tình cảm ngầm nảy nở thì cũng phải kiềm chế bản thân, cho dù không thể kiềm chế hẹn hò thì cũng nên khiêm tốn thuần khiết chút, sao mà ban ngày ban mặt lại dám làm loạn thế này.

Giờ chuyện Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh làm trong công viên đã truyền đi rất khó nghe rồi, tuy Lục Viễn Chinh cũng chịu ảnh hưởng, nhưng chuyện thế này thường con gái sẽ thiệt thòi hơn, cũng sẽ chịu tổn thất danh dự lớn hơn.

Nguyễn Thu Dương ngồi bên bồn hoa, gác cằm lên cánh tay, trong ánh mắt hoàn toàn không có tự hào và ánh sáng.

Trong phòng trên lầu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên bàn học, ánh sáng của đèn bàn chiếu vào trên sách, bọn họ có thể nghe thấy sát vách truyền tới tiếng khóc của Diệp Thu Văn, cô ta đã khóc hơn nửa tiếng rồi.

Nguyễn Thu Nguyệt nghe tới mức lỗ tai cũng tê luôn: “Sớm biết thì làm làm gì? Không lẽ chị ấy không biết hậu quả sao?”

Nguyễn Khê vẫn không đặt quá nhiều tâm tư vào việc này, cô dùng thái độ của kẻ bên lề, nói: “Không phải ai cũng có thể giữ vững lý trí, nhất là ở mấy chuyện tình cảm này, lúc tình nồng rồi thì cũng có người chả quan tâm gì nữa.”

Nguyễn Thu Nguyệt không hiểu được, chỉ nói: “Không hiểu lắm.”

Nguyễn Khê bảo: “Không cần hiểu, đọc sách đi!!!”

Cùng lúc đó, trên quảng trường đại viện đã kéo màn sân khấu, trước màn ảnh tập trung rất nhiều người.

Dù là kẻ không buổi chiếu phim nào vắng mặt như Nguyễn Hồng Quân thì tối nay cũng không lên quảng trường xem phim nữa, bởi vì cậu ấy sợ sẽ bị người khác túm lại hỏi chuyện của Diệp Thu Văn. Cho nên trước màn hình chiếu phim trên quảng trường, không hề thấy bóng dáng người nhà họ Nguyễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.