[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 282:




Nguyễn Thu Dương bị bọn họ cười đến đỏ mặt, trong lòng vừa tức vừa thẹn đến mức hoảng loạn, vừa định mở miệng lại, chợt nghe thấy ngoài cửa sau vang lên một tiếng gõ cửa. Cô ta quay đầu lại cùng mấy nam sinh kia nhìn qua, chỉ thấy là Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Hứa Chước đến tìm Nguyễn Khê, nhưng mấy nam sinh kia vẫn bị dọa chạy mất, không tiếp tục quấy rầy Nguyễn Thu Dương nữa.

Thấy Hứa Chước, Nguyễn Khê từ trên ghế đứng lên, từ cửa sau đi ra.

Đứng ở ngoài cửa, Hứa Chước quay đầu về phía phòng học một chút: “Không ai chê cười em, làm khó em chứ?”

Nguyễn Khê lắc đầu với hắn: “Không có.”

DTV

Hứa Chước nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ khiến bọn họ không ăn nổi cơm luôn.”

Nguyễn Khê cũng không muốn nói thêm gì khác, liền gật đầu với anh ấy: “Được.”

Bầu không khí này không thích hợp để nói thêm về những chuyện khác, Hứa Chước nói mấy câu xong liền dẫn Trần Vệ Đông đi, nhưng bởi vì anh ấy đã tới đây một lần, những học sinh khác đều thu liễm không ít, ngay cả Nguyễn Thu Dương cũng không dám chê cười nữa, nhiều lắm chỉ là túm tụm lại với nhau thì thầm bàn tán.

Tô Manh Manh từ bên ngoài phòng học trở về, sau khi ngồi xuống kéo một cái ghế, tiến đến trước mặt Nguyễn Thu Dương nhỏ giọng nói: “Trực tiếp dán bảng thông báo đến toàn trường thông báo phê bình, ghi lại lỗi nghiêm trọng này, không đuổi học. Mình nghe nói buổi chiều còn phải tổ chức hội nghị kiểm điểm, kiểm điểm trước mặt mọi người.”

Khuôn mặt của Nguyễn Thu Dương đỏ thành màu gan lợn, vùi sâu vào cánh tay.

Đợi đến trưa tan học, vẫn có học sinh vây quanh bảng thông báo của trường.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết mang cặp sách về nhà, không tham gia nào nhiệt xem thông báo này.

Trên bàn cơm trưa cũng không thấy bóng dáng Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn, cũng không có ai lên tiếng.

Từ đêm qua đến giờ, tất cả mọi người trong nhà dường như đều mất đi năng lực nói chuyện, không có ai lên tiếng.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng chỉ lên lầu vào phòng đóng cửa mới nói mấy câu.

Nguyễn Thu Nguyệt tuyệt đối không đồng tình với Diệp Thu Văn, chỉ nói: “Vấn đề không được nói chuyện yêu đương này, cha đã nói rất rõ ràng trên bàn cơm rồi mà. Ngày đi công tác, trước khi lên xe, cha cũng đã nhấn mạnh rằng chuyện gì không nên làm thì tuyệt đối không được làm. Diệp Thu Thư và Lục Viễn Chinh thân là những học sinh gương mẫu của trường, cái gì nên làm gì không nên làm chị ta rõ ràng hơn ai hết, bằng không bình thường sao chị ta lại cố gắng biểu hiện tốt như vậy chứ? Nếu trong lòng đã không thèm quan tâm gì mà liều lĩnh làm, hiện tại chấp nhận hậu quả cũng là chuyện nên làm. Diệp Thu Tĩnh có gan làm ra chuyện này, ba mẹ ‘bồi dưỡng’ chị ta nhiều năm như vậy cũng không thoát khỏi liên quan, bọn họ che chở chị ta như vậy, mù quáng tin tưởng chị ta, cùng chị ta gánh chịu hậu quả cũng là chuyện nên làm thôi.”

Buổi chiều trường không có lớp học, tất cả giáo viên và học sinh tổ chức hội nghị kiểm điểm.

Tất cả học sinh từ cấp hai đến cấp ba mang theo ghế ngồi, xếp hàng ở sân thể dục, ngồi nghe giáo dục.

Trước kia khi mở đầu hội nghị đều do Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh lên sân khấu phát biểu cùng với đó là tiếng vỗ tay của mọi người. Lần này vẫn là hai người bọn họ lên sân khấu phát biểu, chỉ là không còn tiếng vỗ tay hay hoan hô, chỉ có ánh mắt xem thường của người khác.

Đặc biệt là loại người từ trên đỉnh cao được mọi người ngưỡng vọng mà ngã xuống này, có thể khơi dậy sự chán ghét sâu sắc nhất của người khác.

Bởi vì đã từng sùng bái thành tích học tập của bọn họ mà coi đó làm tấm gương học tập, sau khi xảy ra chuyện hình thành tương phản chênh lệch quá lớn, mọi người có loại cảm giác ghê tởm khi bị lừa gạt, cho nên trong lòng căm hận và khinh bỉ trong lòng họ đã trở nên lớn hơn vô hạn.

Diệp Thu Văn ở trên bục kiểm điểm, cô ta mới đọc được hai dòng trong tờ giấy ghi nội dung kiểm điểm, chợt có mấy hòn đá nhỏ từ dưới bục bay lên, toàn bộ đều nện lên mặt cô ta. Có một viên ném được ném mạnh hơn liền khiến trán cô ta tím bầm một mảng.

Không chỉ có những hòn đá nhỏ, mà còn có những lời nói khó nghe vang lên: “Không biết xấu hổ!”

Lục Viễn Chinh đứng ở phía sau muốn lên bục, bị người khác kéo lại.

Mà đợi đến khi Lục Viễn Chinh lên bục kiểm điểm cũng không tốt hơn Diệp Thu Văn là bao.

Dưới bục cũng có người ném đồ vặt linh tinh lên, hình như có người còn mắng anh ta là lưu manh giả danh trí thức.

Hội nghị kiểm điểm kết thúc, Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn từ hai học sinh gương mẫu trong trường học mà mọi người đều đua nhau học tập, biến thành chuột qua đường, biến thành ruồi nhặng. Một khi hình tượng hoàn hảo hoàn toàn bị phá vỡ, danh tiếng không còn, bọn họ sẽ rơi xuống vực thẳm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.