[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 287:




Đều là con được hai người sinh ra, tại sao anh cả và em năm lại được sống tốt như vậy, còn cả nhà anh hai bọn họ lại phải sống khổ cực đến thế!

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không nghe thấy, mặc kệ bọn họ ở đằng sau lưu tùy ý mắng chửi, dù sao thì ban đầu khi ra riêng là do bọn họ tự làm loạn đòi ra ở riêng, chứ không phải là người làm ba làm mẹ hai người đuổi bọn họ ra ngoài, nói thế nào cũng chẳng hợp lý gì cả.

Từ lúc xuyên qua đây Nguyễn Khê đã không thích Tôn Tiểu Tuệ, mối quan hệ của cô và Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa cũng không tốt lắm, cho nên cô cũng không dắt Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đến chào hỏi bọn họ, ăn xong cơm liền qua tiệm may ngủ luôn.

Nguyễn Khiết rất sợ Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ lại ỷ lại, ràng buộc mình, nên cũng tránh xa cả nhà bọn họ, đến cả chạm mặt cũng không có cơ hội. Dù sao bọn họ cũng chưa từng nuôi cô ấy, cô ấy cũng không cảm thấy tội lỗi.

Hai ngày đi đường núi rất mệt, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa đưa Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đến tiệm may liền đi ngủ luôn. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tắm rửa về nhà ăn trưa, vừa hay cũng là lúc Nguyễn Thúy Chi về đến nhà.

Lúc ăn cơm, Nguyên Khê hỏi Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, ba của Lăng Hào đã được phán xử lại chưa?”

Mặc dù bây giờ Nguyễn Chí Cao không làm bí thư đại đội nữa, mỗi ngày chỉ ở trong nhà nuôi gà, nuôi vịt, làm ruộng, nhưng nếu như trong thôn có việc gì quan trọng thì các cán bộ sẽ đều đến bàn bạc với ông ấy.

Dù sao thì ông cũng là bí thư đại đội mấy chục năm, tuổi tác lại cao, nên vẫn là người có tiếng nói nhất thôn.

Ông nhìn Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng rồi, phía trên đã ra thông báo, đã phán xử lại rồi.”

Nguyễn Khê lại hỏi: “Vậy bọn họ đã về thành phố rồi sao?”

Nguyễn Chí Cao lại gật đầu: “Đi rồi, bọn ông cũng có ý giữ bọn họ lại thôn ăn Tết, nhưng nghe nói bọn họ phải quay về thu xếp công việc gì đó, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nên cả nhà ba người đều đã đi về rồi.”

Nguyễn Khê khẽ thở dài, cười nói: “Tốt quá, bọn họ cuối cùng cũng hết khổ rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Một nhà ba người bọn họ ở trong thôn nhiều năm như vậy, quả thực là không dễ dàng gì. Bà còn nhớ, lúc bọn họ vừa mới đến, Châu Tuyết Vân vẫn còn là một cô gái trẻ, lúc rời đi, trên đầu cô ấy đã có nhiều tóc bạc lắm rồi.”

Ngẫm lại đúng là không dễ dàng gì, đang sống quen với cuộc sống tốt đẹp trên thành phố lại phải về đây lãng phí bảy tám năm, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng cảm thấy già đi cả chục tuổi chứ không ít, thậm chí Lăng Trí Viễn còn gặp nhiều thăng trầm, thay đổi nhiều hơn cả Châu Tuyết Vân.

Mặc dù cả nhà Lăng Hào đã rời đi rồi, nhưng sau khi ăn xong bữa trưa, Nguyễn Khê vẫn đến nhà sàn một chuyến. Khi đến đó, thì thấy cửa gỗ đã khóa rồi, từ ngoài cửa sổ nhìn vào thì thấy bên trong chất đầy đồ đạc linh tinh của đội sản xuất.

Cô đi quanh nhà sàn một vòng, rồi lại tới sườn núi mà Lăng Hào hay thả lợn. Khi đến đó, cô thầm nghĩ trong lòng, có lẽ ngày nào Lăng Hào cũng như vậy, cũng lặng lẽ, cô đơn đi tới đi lui trong ngọn núi này.

Nguyễn Khê ngồi một mình trên sườn núi một lát, dường như càng lúc càng có thể hiểu được tâm trạng của anh khi ở đây một mình vào mỗi ngày. Thế là cô cũng càng thấu hiểu được, đi rồi thì tốt, anh vốn không nên có một cuộc sống tẻ nhạt ở đây như vậy.

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu, cái lạnh của ngày đông tràn vào trong phổi thật lạnh lẽo.

Lần này, đúng là tạm biệt thật rồi.

Phải sống thật hạnh phúc nhé.

Trẻ con trong nhà nhiều lên, đặc biệt còn có bảo vật sống Nguyễn Hồng Quân đang ở đây, hòa cùng với bầu không khí đón Tết, càng làm cho nơi đây thêm sôi động. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cười đến không khép nổi miệng, chỉ mong những đứa trẻ này có thể bên mình mỗi ngày.

Mà cùng dưới một bầu trời đó, bầu không khí trong căn nhà nhỏ hai tầng của hai người Nguyễn Trường Phú lại vô cùng lạnh lẽo.

Vừa hay lúc này tiết trời cũng rất lạnh, đến bữa cơm giao thừa, ăn thôi cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Họ khó khăn lắm mới trải qua được đêm giao thừa vắng vẻ, tịch mịch, đầu năm mới không ra khỏi cửa đến nhà người khác chúc Tết, có vẻ như mọi người cũng rất ăn ý, chẳng có ai đến nhà bọn họ chúc Tết cả.

Người duy nhất đến chúc Tết là Tô Manh Manh.

Nguyễn Thu Dương thấy Tô Manh Manh đến, bản thân cũng không muốn ở lại căn nhà lạnh lẽo này, vả lại chuyện của Diệp Thu Văn cũng qua được ba tháng rồi, chẳng phải là chuyện gì mới mẻ trong khu phức hợp nữa, cho nên cô ta liền cùng Tô Manh Manh ra ngoài.

Mà Nguyễn Thu Dương vừa đi, Nguyễn Hồng Binh cũng không nhịn được nữa, mà lập tức chạy ra ngoài tìm bạn học của mình để chơi cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.