[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 289:




Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng rất đẹp, nhất là vào buổi trưa, nắng chiêu vào người rất ấm và thoải mái.

Nguyên Khiết vùi đầu vào trong chăn điều chỉnh một lúc, rồi thò mặt ra, nói giọng mũi: “Chị, mấy giờ rồi?”

Nguyễn Khê đứng trước cửa số phơi nắng, co giãn xương khớp: “Sắp mười một giờ rồi.”

Nguyễn Khiết nghe vậy liền vội vã choàng dậy, xỏ giày, khoác áo bông rồi đi vệ sinh cá nhân.

Đợi đến khi Nguyễn Khê tắm rửa xong, Nguyễn Thu Nguyệt cũng vào tắm rửa luôn, khi cả ba người tắm rửa xong cùng nhau xuống dưới lầu, thì đã đến giờ ăn trưa rồi. Bây giờ trong nhà không có kiếm chuyện với bọn họ, nên thức dậy muộn như vậy cũng chẳng ai nói gì.

Ăn trưa xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, khi trở về liền cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái rồi thì lêu lầu chuẩn bị học bài, đi về quê nhiều ngày như vậy coi như cũng đã thư giãn đủ rồi, nên quay lại thôi.

Nhưng bọn họ vừa mới lên lầu, ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chưa kịp tập trung đọc sách, thì đột nhiên bên dưới lầu lại vang lên tiếng nói của một người con trai: “Nguyễn Khê!” Sau đó là một tiếng còi lớn.

Không cần nhìn, chỉ cần nghe đã biết đó là Hứa Chước, Nguyễn Khê đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy người đến không chỉ có mình Hứa Chước, mà còn có cả bốn người khác, trong đó có Trần Vệ Đông, năm người đạp xe đến loạn hết cả mắt.

Nguyễn Khê đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ: “Làm gì thế?”

Hứa Chước hắng giọng nói: “Nhìn không ra hôm nay bọn tôi có gì khang khác sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt lúc này cũng sôi nổi đi đến bên cửa sổ, cô bé và Hứa Chước không quen biết nhau, vốn không định nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy bọn người Hứa Trước, mắt cô bé chợt sáng rực lên: “Oa, bọn họ đều sắp nhập ngũ sao?”

Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói vậy, Nguyễn Khê mới nhận ra, năm người Hứa Chước quả nhiên là đều đang mặc quân trang. Trước đây bọn họ đều mặc đồ cũ, mỗi người mặc một màu khác nhau, nhưng hôm nay đồ bọn họ mặc giống y hệt, lại còn đều là đồ mới.

Nguyễn Khiết nghe vậy cũng đi tới, từ cửa sổ nhìn xuống.

Thấy cô ấy thò đầu ra ngoài, Trần Vệ Đông bật cười, bảo cô ấy: “Nhóc con.”

Nguyễn Khiết thấy bộ quân trang mới tinh anh ấy mặc trên người, chỉ lên tiếng hỏi: “Mọi người sắp nhập ngủ sao?”

Trần Vệ Đông ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ngày mai phải đi rồi, hôm nay tới rủ mọi người ra ngoài chơi, xuống đây đi.”

Nguyễn Khiết không đáp lời, mà quay sang nhìn Nguyễn Khê.

Lần này Nguyễn Khê không lên tiếng từ chối ngay, mà hỏi bọn họ: “Định đi đâu chơi?”

Hứa Chước nhìn cô nói: “Cứ đi một vòng, tối rồi cũng đi ăn.”

Nguyễn Khê đáp: “Được, vậy mọi người đợi một chút.”

Nói xong Nguyễn Khê đứa Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt quay trở lại bàn học, thu dọn sách vở, sau đó cô và Nguyễn Khiết thay đồ, buộc lại tóc, khi đeo cặp sách lên, cô hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Em đi không?”

Nguyễn Thu Nguyệt lập tức lắc đầu: “Em không đi, em không quen bọn họ, mà em còn nhỏ quá, nói chuyện không hợp đâu.”

Nguyễn Khê cười với cô bé: “Vậy bọn chị đi đây.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đi đi, đi đi, đi chơi vui vẻ nhé.”

Bất kể là con trai nhà ai, thì khi nhập ngũ đi bộ đội đều phải làm bộ đội địa phương, chắc chắn phải đi xa. Hai năm đầu đi nghĩa vụ sẽ bị huấn luyện rất khắc nghiệt, chỉ sợ là sẽ chẳng về nhà được, cho nên ít nhất là sẽ không được gặp nhau trong hai năm.

DTV

Lần này Nguyễn Khê đồng ý đi chơi với bọn họ đương nhiên là vì nguyên do này.

Ngày mai phải đi rồi, vậy hôm nay phải tiễn biệt bọn họ thật tốt.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách xuống lầu, khi ra tới cửa thì có chào hỏi Phùng Tú Anh.

Phùng Tú Anh đã sớm trông thấy mấy người Hứa Chước ở bên ngoài, vì chuyện trước đây của Diệp Thu Văn, bây giờ bà ta cũng hơi có ám ảnh tâm lý. Trong lòng không thoải mái, nhưng khi nghĩ đến tính tình của Nguyễn Khê thì bà ta vẫn không nói gì.

Bà ta cũng biết bản thân mình không quản nổi Nguyễn Khê, có lên tiếng thì cũng chẳng làm được gì. Nguyễn Khê cũng không đợi bà ta đáp lời, chào xong lập tức cùng Nguyễn Khiết đi ra ngoài.

Khi ra ngoài, bọn họ nhảy lên yên sau xe đạp của Hứa Chước và Trần Vệ Đông ngồi, theo bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu nhà.

Cả buổi chiều, bọn họ đi quanh thành phố tìm chỗ chơi.

Nguyễn Khê Nguyễn Khiết tới đây lâu như vậy, nhưng chưa từng dạo quanh thành phố, nhất là những nơi di tích núi non, vịnh sông nước.

Trong nửa ngày trời họ đã đến chơi ở vài nơi, coi như là cũng đã hiểu biết thêm về thành phố.

Khi ngồi bên bờ sông ngắm nhìn những cơn sóng vỗ vào những tảng đá ven bờ, Trần Vệ Đông đi đến bên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, anh ấy hắng giọng nói với Nguyễn Khê: “Tôi muốn nói riêng với quỷ nhỏ vài lời, có được không?”

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, sau đó đứng dậy phủi m.ô.n.g đến ngồi bên cạnh Hứa Chước.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.