[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 294:




Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mỉm cười, cùng lên tiếng cảm ơn ông ấy.

Hai người đem tờ đăng ký về điền xong lại mang đến phòng làm việc, yên tâm ôn tập.

Nửa ngày tiếp đó, Nguyễn Khiết đều rất hưng phấn. Lúc ôn tập, làm đề, cô ấy không kìm được mà cứ thỉnh thoảng lại bật cười.

Nguyễn Khê bị vụ cười của cô ấy làm cho không nhịn được theo, bèn học giống cô ấy, chốc chốc lại cười một cái.

Đến giờ tan học buổi chiều, Nguyễn Khiết vẫn còn vui vẻ. Trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Dù không biết có thể thi đậu không, chị vẫn thấy rất vui, không kìm được hạnh phúc.”

Học cực cực khổ khổ bốn, năm năm trời, vốn chỉ định mở mang thêm kiến thức, để mình có văn hóa, có hiểu biết theo kịp thời đại, kết quả không ngờ lại thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn tuyệt vời như vậy, tự dưng lại gặp được việc kỳ thi đại học được khôi phục.

Chỉ cần cô ấy phát huy ổn định trong kỳ thi lần này, đậu được đại học, vậy cô ấy có thể dựa vào năng lực của mình mà có được một công việc người khác tha thiết ước mơ, không cần chịu theo sự sắp xếp của bác cả, chính cô ấy sẽ có thể tự tìm ‘bát sắt’.

(Ý nói công việc/cuộc sống ổn định)

Từ nay về sau, vận mệnh của cô ấy sẽ do chính cô ấy nắm lấy, không ai có thể thao túng.

Tóm lại, cô ấy càng nghĩ càng vui, vừa nghĩ tới là sẽ không kìm được mà cười lớn lên.

Nguyễn Khê vỗ vỗ vai cô ấy: “Có lòng tin vào mình một chút. Em nói xem, có ai trong số những học sinh xung quanh chúng ta học tốt hơn chúng ta chứ? Mấy công nhân, thanh niên trí thức, quân nhân, nông dân, rồi cán bộ ngoài kia ấy hả, thời gian học tập, ôn tập lại càng ít hơn!”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị, em có lòng tin, lần này em thật sự rất tin tưởng!”

Cái khác cô ấy không biết, nhưng trình độ học tập của chính mình, độ nắm chắc và lý giải kiến thức ra sao, trong lòng cô ấy vẫn rất rõ. Chỉ cần cô ấy phát huy bình thường, cô ấy vẫn cảm thấy mình đậu đại học không thành vấn đề.

Nguyễn Khê chậm rãi đi về phía trước: “Về nhà đừng nói gì cả, miễn cho người ta bảo chúng ta chưa tỉnh mà còn đang mơ. Không cần phải phí miệng lưỡi nói về chuyện này với người khác, chỉ cần cuối cùng tự chúng ta thi đậu là được.

Nguyễn Khiết lại gật đầu: “Chị, em biết rồi.”

Không nói nhiều nữa, tập trung làm chuyện lớn!

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi thong thả về nhà. Lúc sắp về đến nơi, họ thấy Diệp Thu Văn xoay người đi vào từ hộp thư bên ngoài cửa, vậy là Nguyễn Khiết nói một câu: “Không biết có thư của chúng ta không.”

Vì trong nhà ít khi gửi thư, nên bọn họ sẽ không xem hộp thư mỗi ngày.

Bây giờ là vì thấy Diệp Thu Văn như đang lấy thư, bọn họ bèn đến chỗ hộp thư xem thử.

Họ mở ra, quả nhiên thấy một lá, là thư trong nhà gửi đến.

Nhìn dấu bưu chính trên thư, thời gian gửi đi đã cách bây giờ hai tháng.

Nguyễn Khê đóng cửa hộp thư, cầm thư lên lầu.

Nguyễn Khiết bên cạnh cô hỏi: “Phải rồi, tự nhiên em nhớ ra, hình như hơn mấy tháng rồi Lăng Hào không gửi thư, không biết có phải sau khi về Thân Hải anh ấy không gửi nữa không?

Nguyễn Khê suy nghĩ rồi bảo:

DTV

“Ừ, hình như vậy.”

Nguyễn Khiết: “Tên Lăng Hào này, về nhà rồi thì quên luôn chúng ta!”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy, mỉm cười: “Không phải vậy rất tốt à?”

Nguyễn Khiết không hiểu: “Sao lại tốt?”

Nguyễn Khê trả lời: “Điều đó chứng tỏ cậu ấy về rồi thì rất bận bịu, không có thời gian làm việc khác. Cậu ấy về lại thế giới của mình, có cuộc sống của mình, không hề sống gò bó như trước nữa, vậy nên cũng không cần ký thác tinh thần nơi chúng ta rồi.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, bèn gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Về sau hẳn là bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, đều sẽ có sinh hoạt riêng, bạn bè riêng của mình. Chỉ dựa vào một chút hồi ức là bên cạnh nhau mấy năm để qua lại thì sẽ chẳng được bao lâu, sớm muộn họ cũng sẽ rơi vào phai nhạt, thậm chí từ từ lãng quên thôi.

Là bạn bè, lẳng lặng chúc nhau sống tốt trong thế giới riêng của mình là đủ rồi.

Mà với bọn họ, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là thi đại học!

Nỗ lực thi lên đại học, tỏa sáng rực rỡ!

Nguyễn Khê đi lên trên lầu, ngồi xuống mở lá thư ra, lấy thư bên trong ra xen. Thư là do Nguyễn Chí Cao viết cho cô, chỉ vỏn vẹn mấy chữ báo cho cô và Nguyễn Khiết biết Tiền Xuyến đã sinh cho các cô một đứa em nhỏ, ngày sinh là ngày mười bốn tháng sáu năm 1977.

Đọc hết thư, Nguyễn Khiết cười rộ lên, nói: “Chú Năm làm cha rồi!”

Nguyễn Khê cũng cười nói: “Nhất định chú ấy đã sướng tới điên lên!”

Nguyễn Khiết: “Vậy là chắc rồi, em chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đã vui cực!”

Nguyễn Khê phấn chấn gấp thư lại, rồi bỏ lại vào phong thư, sau đó bỏ thư vào trong ngăn kéo.

Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh, Diệp Thu Văn đang cầm diêm đốt thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.