[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 295:




Tổng cộng cô ta đã đốt bốn lá thư, một là do Lục Viễn Chinh trong quân đội viết cho cô ta, tên dùng ký gửi là của một cô gái. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là nói cô ta biết quốc gia chính thức tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học. Tuy là báo chí vẫn chưa đưa tin chính thức, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó đã được xác định. Anh ta hẹn với cô ta cùng thi lên đại học, cùng kiến tạo tương lai tươi sáng.

Ba phong khác không phải viết cho cô ta. Hai phong trong đó cũng đến từ quân đội, một... phong khác có dấu đến từ Thân Hải.

Đốt xong thư, vừa hay cô ta nghe được tiếng gọi ăn cơm của Nguyễn Hồng Quân ở nhà dưới. Cô ta không hề nao núng, đứng dậy lấy chổi quét gọn đống tro tàn, vùi thẳng hết vào thùng rác, sau đó mới mở cửa đi xuống lầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Trường Phú vẫn nói chuyện kỳ thi đại học, nói với Diệp Thu Văn và Diệp Phàm: “Nếu đã ghi danh rồi, tháng tiếp theo các con không cần quan tâm chuyện gì cả, tập trung ôn tập là được. Nếu có cần gì ở chỗ cha thì nói thẳng với cha là được.”

Diệp Phàm gật đầu đồng ý với ông ta.

Diệp Thu Văn nhìn Diệp Phàm, bảo: “Lúc em tìm tài liệu ôn tập thì lấy hết luôn cho chị một phần.”

Bây giờ cô ta một thân một mình ở trong trường, cũng không há nổi miệng để mượn tài liệu ôn tập từ người ta.

Diệp Phàm vẫn gật đầu: “Được.”

Cậu ấy qua lại tốt đẹp với nhiều người thích học tập, dễ dàng sưu tập tài liệu hơn những học sinh khác rất nhiều. Có rất nhiều người khác không tìm nổi cả sách giáo khoa, chớ nói chi là số tài liệu ôn tập số lượng thưa thớt này.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cũng muốn có tài liệu ôn tập mới, tốt nhất là kiểu đại cương gần kỳ thi, nên sau bữa tối bọn họ cũng lén tìm đến phòng Diệp Phàm, bảo với cậu ấy: “Tài liệu ôn tập kia, em cũng lấy giúp bọn chị một phần nhé. Bọn chị chỉ cần một phần thôi. Hoặc là nếu em không tiện thì em dùng xong rồi đưa cho bọn chị cũng được.”

Diệp Phàm nhìn bọn họ, cười: “Vậy là mấy chị cũng tham gia à?”

Nguyễn Khê cười: “Đi thử đó, thử nghiệm một lần. Nếu lần này không thi nổi thì đợi tốt nghiệp cấp ba xong thi lại.

Diệp Phàm gật đầu với cô: “Được, em đi lấy giúp hai người.”

Nguyễn Khê càng cười thân thiết hơn: “Cảm ơn.”

Vì kỳ thi đại học đã chính thức khôi phục, bầu không khí ở trường học như thay đổi chỉ trong một đêm. Vườn trường trước đây chẳng có chút không khí học tập nào đột nhiên ngập tràn không khí học tập, giờ đọc buổi sớm cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách ê a rồi.

Giờ đọc sớm vừa diễn ra được một nửa thì giáo viên Tạ, chủ nhiệm lớp xuất hiện.

Sau khi đi vào phòng học, ông ấy vỗ bàn kêu mọi người ngừng đọc sách, sau đó bảo: “Vì chỉ còn một tháng ôn tập nữa là tới kỳ thi đại học, để học sinh ghi danh tham gia kỳ thi đại học có thể ôn tập hiệu suất cao, trường học quyết định tập trung tất cả học sinh ghi danh lại, thành lập lớp luyện thi cấp tốc mới, để giáo viên giúp các em ôn tập một cách hệ thống hóa.”

Nói xong ông ấy vỗ vỗ tay: “Vậy nên, tất cả những bạn học ghi danh, các em hãy dọn dẹp cặp sách rồi dụng cụ của mình đến lớp cấp tốc báo danh. Về sau chỗ đó chính là phòng học của các em.”

Học sinh đăng ký trong lớp cũng không nhiều. Dù sao tuổi của mọi người cũng còn nhỏ, họ không vội thi đại học ngay bây giờ. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là không có họp tập gì trong trường, nên có thi cũng không tốt, không cần thi đi thi lại.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thu dọn cặp sách, lục tục đi ra khỏi phòng cùng mấy học sinh khác.

Lúc hai người đeo cặp lên đi ra khỏi phòng, Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh cùng quay sang nhìn chằm chằm bọn họ.

Tô Manh Manh nhỏ giọng bảo: “Không ngờ bọn họ cũng tham gia.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Tham gia thì ai mà không tham gia được, viết tờ đơn thôi mà.”

Tô Manh Manh: “Chưa biết chừng họ sẽ đậu đó.”

Nguyễn Thu Dương liếc cô bé: “Cậu tưởng là thi đại học giống uống nước hả, đơn giản vậy à. Đó là dịp rất nhiều, rất nhiều người cùng kiểm tra, đều là học sinh tốt nghiệp mười mấy lớp đó! Bọn họ không học tốt căn bản tiểu học, cấp hai lại không đến trường, lấy gì thi đậu chứ?”

Tô Manh Manh ôm lấy mặt: “Khó quá! Đến tốt nghiệp một lớp thôi mình cũng không thi nổi. Hơn mười lớp, ngẫm lại cũng thấy quá dọa người. Nếu có thể thi đậu được, vậy thật đúng là lông phượng sừng lân. Mình dùng thành ngữ này có đúng không?”

Nguyễn Thu Dương hoàn toàn không có hứng thú với kỳ thi đại học, cũng không có hứng thú với thành ngữ: “Mình không biết.”

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ôm sách vở đến lớp luyện thi. Tất cả mọi người trong lớp đều là học sinh ghi danh chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học. Giáo viên cũng là người trường học cẩn thận sắp xếp, không làm gì khác nữa, chỉ tập trung hướng dẫn bọn họ ôn tập cấp tốc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.