Lúc Phùng Tú Anh xoay người vào nhà, bà ta cười đến toét cả miệng, để lộ một hàm răng có hơi vàng, khoé mắt nhíu lại, toàn là nếp nhăn lộ ra. Bà ta cười đến mức khuôn mặt cũng như nhăn lại, trong từng cái nếp nhăn toàn là vui mừng.
Bà ta thu chăn vào nhà rồi không xếp, vội vã lấy cái túi đi ra ngoài mua thức ăn. Bà ta không ngừng mua rau, mua thịt, mua cá, lại mua tôm, còn đến tiệm thực phẩm phụ mua rất nhiều món đắt tiền, chất đầy cả một túi.
Mua xong đồ ăn, về đến nhà, bà ta đã mặc tạp dề vào, vội vã chế biến, mặt thoáng ý cười, bận bận bịu bịu với mọt bàn lớn đồ ăn. Mỗi món đều được bà ta làm cực kỳ dốc sức, đến cả một cái râu tôm cũng không để lại.
Lúc sắc trời vừa chuyển tối, Nguyễn Hồng Quân là người đầu tiên về đến nhà.
Bà ta chạy vào nhà bếp, hít mũi thật mạnh, mừng rỡ đến mức mắt sáng rực lên, nói: “Mẹ, đây là mẹ chuẩn bị cho chị cả và anh ba đấy à? Bấy nhiêu này cũng phong phú quá rồi, con thấy nó không thua gì năm ngoái!”
Nhất là món tôm rang muối, thịt thơm đầy mùi bơ, khiến người ta không kìm được mà chảy nước miếng, chỉ muốn cắn vào!
Tất nhiên là Phùng Tú Anh không làm cho cậu ăn, lúc cậu vươn tay ra thì đánh tay cậu một cái, bảo: “Gần nấu xong rồi, cha con cũng về nhà ngay thôi. Con đi gọi anh trai, chị gái, em trai, em gái của cô về hết đi.”
Mỗi khi vào giờ nghỉ, mấy đứa bé này không có gì làm, đều đi ra ngoài chơi, nào có ai có thể ngoan ngoãn ngây ngô trong nhà chứ.
Nguyễn Hồng Quân nhìn về phía món ăn đã làm xong, lại nhỏ một phần nước bọt nữa, cuối cùng cũng không vươn tay lấy. Sau đó cậu nuốt nước bọt xuống, chạy ra cửa, tìm mấy vị anh trai, chị gái, em trai, em gái kia của mình.
Đợi cho Phùng Tú Anh làm xong hết món rồi bưng lên bàn, người trong nhà cũng lần lượt đi về hết.
Nguyễn Trường Phú biết hôm nay có kết quả kỳ thi đại học, nhưng vẫn chưa biết kết quả cụ thể. Bây giờ vừa thấy một bàn với số thức ăn còn phong phú hơn cả năm trước, rồi bầu không khí vô hình trong nhà, là ông ta đã biết đối với gia đình họ, kết quả là chuyện vui lớn.
Ông ta cười đến mặt mũi đỏ lên, cố ý nói đùa ngược: “Ôi trời, tiệc năm mới cũng không ngon lành như ngày hôm nay!”
Những người khác đều ngồi vào cạnh bàn, biểu hiện trên mặt mỗi người khác nhau. Trên mặt Diệp Phàm, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều toàn sự hài lòng, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh là biểu cảm vội vã muốn ăn đồ ngon ngay, còn mặt Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn thì không có gì khác.
Phùng Tú Anh lại không hề quan sát, đứng bên cạnh bàn cười đến mặt nhăn lại, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày gì, hẳn mọi người đều biết, cũng biết hôm nay rất đáng để ăn mừng, vậy nên mẹ đã làm một bàn lớn thức ăn thế này, để mừng chuyện vui trong nhà hôm nay. Trước giờ mẹ không hay nói gì, nhưng hôm nay mẹ vẫn muốn nói mấy câu.”
Nguyễn Hồng Quân lập tức vỗ tay thật mạnh ủng hộ bà ta: “Hoan nghênh quý bà Phùng Tú Anh phát biểu những lời quan trọng!”
DTV
Phùng Tú Anh bị cậu nói cho thế thì ngại ngùng lắm, giơ tay lên làm vẻ đánh cậu một cái.
Những người khác trong nhà đều nhìn bà ta, bao cả Nguyễn Trường Phú, không ai động đũa trước cả.
Nụ cười Phùng Tú Anh không hề giảm đi mà ngày càng rõ ràng, hắng giọng nói tiếp: “Thu Văn của chúng ta này, đã đậu đại học tốt nhất trong nước chúng ta. Tiểu Phàm thi đậu đại học tốt nhất thành phố chúng ta, bây giờ trong lòng mẹ thật sự vui vẻ...”
Không biết trong lòng bà ta phấn chấn đến mức nào, mà nụ cười trên mặt những người khác đều từ từ xịu xuống.
Nguyễn Thu Dương lén liếc mắt qua người Diệp Thu Văn ngồi cạnh, sau đó vùi đầu xuống, đã bắt đầu lúng túng thay bà ta.
Quả nhiên, trong phút chốc, mặt Diệp Thu Văn trở thành màu gan heo, ngồi cạnh bàn rũ mắt lạnh lùng, chẳng nhúc nhích lấy một cái.
Từ giây phút ngồi vào bàn ăn, biểu cảm cô ta đã khó coi, lúc này mặt mũi cô ta càng khó coi đến cực hạn.
Nhưng Phùng Tú Anh vẫn chưa nhìn ra sự thay đổi trên biểu cảm những người xung quanh, đắm chìm trong vui sướng của bản thân đến mức không cách nào tự kiềm được, dáng vẻ phấn chấn như không biết phải nói gì cho phải. Bà ta chăm chú nghĩ một lát rồi bảo: “Mẹ vui đến mức không biết phải nói rõ thế nào. Con người mẹ không có học thức, nhưng dù sao vẫn rất vui vẻ... cực kỳ, cực kỳ vui vẻ!”
Sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh đều trở nên vừa quái dị vừa xấu hổ, nhưng chẳng có bất kỳ ai lên tiếng.
Cuối cùng chỉ còn mình Nguyễn Khê với khóe môi vẫn còn đọng vẻ thoáng cười. Thấy Phùng Tú Anh nói xong rồi, cô vươn tay lấy thư thông báo trúng tuyển ra khỏi cặp sách, giơ thẳng ra cười bảo: “Ý bác nói là đại học này à?”