Phùng Tú Anh vẫn nhận biết được chút chữ thông thường. Ngay giây phút nhìn thấy thư thông báo của Nguyễn Khê, bà ta khựng lại một lúc, chớp mắt hồi lâu rồi hỏi: “Tiểu Khê, con... con cũng đậu Bắc Đại à?”
Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh hắng giọng, dùng vẻ mặt bối rối chưa từng có mà nói cực nhỏ tiếng: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, người thi đậu đại học là chị cả này, không phải chị cả kia...”
Sao cơ?
DTV
Nụ cười trên mặt Phùng Tú Anh nháy mắt cứng đờ. Bà ta hết nhìn Nguyễn Khê lại nhìn Diệp Thu Văn, đầu óc phút chốc bùng nổ.
Nguyễn Khê thu lại thư thông báo, vẫn nhìn Phùng Tú Anh cười, không thèm nhắc lại nữa.
Giữa lúc Nguyễn Trường Phú muốn mở miệng làm hòa hoãn không khí thật sự tệ hại, Diệp Thu Văn đột nhiên phát cáu. Cô ta cầm bát cơm ở trước mặt lên. Một tiếng ‘xoảng’ xuất hiện, nó tan thành nhiều mảnh dưới mặt đất.
Sau khi cái bát vỡ toang, những mảnh vỡ lăn ra khắp nơi, cơm nước càng rơi vãi khắp nền nhà.
Viền mắt cô ta đỏ lên, đứng cạnh bàn nhìn chằm chằm Phùng Tú Anh, la lên: “Phùng Tú Anh, bà có ý gì? Bà cố ý khiến tôi khó chịu phải không? Mấy người còn muốn chế nhạo, hạ nhục tôi thế nào nữa? Các người cảm thấy tôi phải thế nào thì các người mới vui hả?”
‘Bốp!’ Nguyễn Trường Phú đứng dậy, thứ xuất hiện trên khuôn mặt Diệp Thu Văn là một cái tát trời giáng.
Một tát này nghe vừa thanh thúy vừa vang dội, để lại dấu vết rõ ràng trên khuôn mặt Diệp Thu Văn. Tất cả những người khác trên bàn cơm đều bị dọa, vô thức bắt đầu ngừng thở, đến cả tên dở hơi Nguyễn Hồng Quân cũng nhăn mặt lại.
Nguyễn Trường Phú đứng trước mặt Phùng Tú Anh, nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn mặt đầy buồn bực: “Mày nói chuyện với mẹ mình kiểu gì vậy hả? Mày có tư cách gì đập đổ thức ăn ở đây, đập đổ thức ăn trước mặt tao?”
Diệp Thu Văn như đã mất lý trí, không đưa tay lên che khuôn mặt bị đánh lại, hung ác nhìn về phía Nguyễn Trường Phú với viền mắt đỏ au: “Ông có bản lĩnh đánh c.h.ế.t tôi sao? Cái việc mấy người vừa làm đây không phải để nhục nhã tôi à? Cả nhà chỉ có mình tôi không thi đậu, mấy người làm một bàn thức ăn lớn thế, còn cố ý châm chọc tôi, là có ý gì?”
Phùng Tú Anh vừa hối hận vừa xấu hổ, chậm rãi ngồi xuống trên băng ghế, cúi đầu không nói nữa.
Chị cả Triệu nói với bà ta là con gái lớn của bà ta, Nguyễn Hồng Quân về đến cũng bảo là chị cả, vậy nên bà ta tự động nghĩ thành Diệp Thu Văn đã đậu Bắc Đại. Hơn nữa, trong lòng bà ta, vốn dĩ bà ta chưa từng nghĩ Nguyễn Khê có thể thi đậu đại học, chứ nói gì đến loại trường như Bắc Đại kia.
Bà ta nào có cố ý chế nhạo, hạ nhục Diệp Thu Văn chứ, là vì bà ta quá tin vào năng lực của nó thì đúng hơn!
Phùng Tú Anh không giải thích, Nguyễn Trường Phú chỉ vào Diệp Thu Văn bảo: “Từ nhỏ đến lớn mẹ mày luôn đào tim móc phổi để đối xử với mày, chỉ kém chưa trích m.á.u ra cho mày uống thôi, kết quả lại nuôi phải một đứa như mày! Tao đánh c.h.ế.t mày cũng là phải! Là do lúc trước tao đánh mày ít quá rồi, nên mới nuôi ra cái loại vô tâm vô phế như mày!”
Diệp Thu Văn rống lên với ông ta: “Phải đó, tôi vô tâm vô phế đấy, còn các người đều là người tốt cả! Mấy người bức ép tôi đến tình trạng như hiện tại, tất cả các người vui chưa. Các người hài lòng hết chưa!”
Nguyễn Trường Phú lại muốn đưa tay lên tát cô ta, nhưng đưa lên được một nửa thì ông ta nhịn được. Nguyễn Trường Phú thật sự không muốn nói nhảm với cô ta thêm nữa. Ông ta chưa bao giờ ngờ rằng con nhóc này lại không biết đạo lý như thế, chỉ thích được người ta cung phụng mình.
Nguyễn Trường Phú tức giận đến mức ngồi sụp xuống, phẫn nộ đến mức nhìn bấy nhiêu món ăn ngon này trên bàn mà chẳng thấy ngon miệng.
Tất nhiên những kẻ khác đều nín thở mà không dám nói lời nào, chỉ có Nguyễn Khê không sợ hãi, thậm chí cô còn cầm đũa gắp một con tôm lên, sau đó vừa chậm rãi bóc tôm vừa mở miệng: “Mẹ của cô như vậy là thật sự bị cô tẩy não lừa cho rồi, cảm thấy cô chính là người ưu tú nhất thiên hạ, cảm thấy chí có cô mới có thể thi đậu đại học tốt nhất trong nước chúng ta! Cô nói vậy là đã làm oan cho mẹ cô biết bao chứ! Cô xem đi, bà ấy uất ức mà khóc luôn rồi. Bà ấy nào có làm nhục cô chứ, toàn là ăn mừng cho cô cả!”
Lửa lớn bị dời đi, Diệp Thu Văn lại quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Khê: “Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?”
Đôi mắt Nguyễn Khê lập tức nhấc lên nhìn Diệp Thu Văn, trong mắt tràn toàn lạnh lẽo: “Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à? Cô có tư cách đập bát, vỗ bàn sao? Không thi đậu thì cút ngay về phòng mà khóc, đừng có ở đây làm mất mặt!”
Diệp Thu Văn bị Nguyễn Khê làm giận dữ đến mức môi cũng run lên, cơ thể lại càng run dữ dội hơn.