[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 305:




Tất nhiên Nguyễn Khiết cũng rất muốn về nhà, cô ấy ở đây là hoàn toàn ăn nhờ ở đậu. Nếu không phải ngày nào, làm gì Nguyễn Khê cũng kéo cô ấy theo, có Nguyễn Khê chắn trước mặt cô ấy, sợ là cô ấy cũng khó mà qua ổn được.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ tranh nhà mình.

Ở đây cũng không tốt như ở nhà.

Vừa hay bây giờ chỉ cách năm mới chỉ còn chừng mười ngày, bọn họ chạy về núi Phượng Minh thì còn có thể ở nhà thêm mấy ngày nữa. Qua hết năm họ cầm thẳng thư thông báo trúng tuyển đến báo danh ở trường là được.

Với loại chuyện vui như thi đậu đại học này, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết ở gì có thể lập tức nói cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa biết. Dù sao bình thường có chuyện vui vẻ, hưng phấn nhất người ta cũng muốn chia sẻ với người quan trọng nhất, vậy thì niềm vui có thể nhân đôi.

Chưa kể nếu nói chuyện này trong thư thì tất cả đều vô nghĩa, nhất định phải nói ngay trước mặt, để mọi người và các cô cùng vui vẻ.

Vậy nên, lúc thu dọn hành lý, biểu cảm Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết luôn loáng thoáng biểu cảm hưng phấn.

Thu dọn hàng lý bây giờ đã không còn giống với mấy năm trước, bọn họ không phải chỉ thu dọn đơn giản mấy món quần áo thay đổi, mà thu dọn tất cả mọi thứ. Họ bỏ hết những thứ nhất định phải mang đi vào trong túi.

Túi hành lý không chứa nổi nhiều đồ như vậy, hơn nữa đường xa vừa mệt vừa dài, các cô vẫn bỏ lại một số quần áo và giày dép ở đây.

Lần lượt rửa mặt xong rồi về phòng, kéo đèn nằm lên giường, Nguyễn Khiết thở dài thườn thượt, bảo: “Chị à, ngày mai sau khi về núi Phượng Minh rồi, sau này chị có còn về đây không?”

Nguyễn Khê thở phào nhẹ nhõm, bảo: “Không muốn về lắm, nhưng để xem sao!”

Nguyễn Khiết suy nghĩ rồi bảo: “Em nghĩ rồi, em đợi sau này có tiền đồ rồi sẽ về thăm bác cả và bác gái. Dù sao nếu không có lời của bác cả, bác gái, em cũng sẽ không có chỗ để đi học cho tốt, càng không có sách vở, tài liệu học tập để học giỏi, có thể cũng không được tham gia kỳ thi đại học nữa. Ăn chùa uống chùa ở đây hơn mấy năm, nếu sau này em không tới nữa, không phải đó là vong ân phụ nghĩa à?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy sau này em có tiền đồ rồi, rảnh rỗi thì mua ít đồ về thăm họ.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Dạ, em đã nghĩ vậy đấy.”

Nói xong, cô ấy nằm dài ra, hít một hơi dài, một lúc sau lại nói tiếp: “Chị, bây giờ em còn thấy như mình đang mơ vậy. Trước đây, lúc còn ở nông thôn, em nghĩ đời mình chỉ thế thôi. Kết quả em không ngờ, nó đột nhiên thay đổi.”

Nguyễn Khê cười nhìn về phía cô bé: “Em không cảm thấy việc kỳ thi đại học được khôi phục là một điềm báo à. Chắc chắn thế đạo sau này sẽ còn thay đổi nữa, còn biến thành kiểu gì thì càng khó đoán hơn. Nhưng chúng ta chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đó là luôn luôn cố gắng nỗ lực được rồi.”

Thật ra, trong mấy năm qua ở thành phố, Nguyễn Khiết vẫn luôn rất tự ti. Lời nói và việc làm cẩn thận, không muốn gây sự hay ra mặt rõ ràng. Hôm nay là ngày mà niềm tin của cô ấy lên cao nhất. Cô ấy gật đầu bảo: “Phải rồi, nhất định chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”

Trải qua cả đêm lắng đọng, sáng sớm ngày hôm sau, bầu không khí trong nhà đã hoàn toàn khá hơn.

Tất nhiên, người đã thi rớt đại học còn náo loạn một hồi rồi bị đánh là Diệp Thu Văn không tốt lên nổi. Cuộc đời cô ta lại ngã vào đáy vực sâu hơn một lần nữa. Nếu không phải vẫn còn kỳ thi đại học, sợ là cô ta đã ngã thẳng xuống đáy vực rồi.

Phùng Tú Anh bảo Nguyễn Thu Dương gọi cô ta xuống lầu ăn, cô ta cũng không xuống tới.

Không xuống cũng tốt, dù sao như vậy bầu không khí sẽ tốt hơn nhiều.

Tinh thần Nguyễn Trường Phú hừng hực, ông ta nói với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Diệp Phàm: “Hôm nay bảo mẹ, bác cả con đó, Tiểu Khiết, đưa các con ra ngoài một chuyến. Các con xem xem muốn mua gì, chỉ cần điều kiện cho phép, chúng ta sẽ mua cho các con hết.”

Nguyễn Khê lại không hề do dự chút nào, nói thẳng: “Không cần ạ, chúng con sẽ đi ngay thôi.”

Trên bàn cơm có một nhà chín người, trừ Nguyễn Thu Dương không liên quan và lòng đầy xấu hổ ra, thì những người khác đều đắm chìm trong niềm vui. Nguyễn Thu Dương là vì vẫn luôn coi thường Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, nên bây giờ bị bẽ mặt rồi thì rất xấu hổ.

Cô ta vẫn cần có thể diện, không muốn bị Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết rồi Nguyễn Thu Nguyệt nhằm vào như tối qua vậy.

Vậy nên cô ta bèn làm bộ như không có gì liên quan đến mình.

Cô ta không có phản ứng, tất cả những người khác đều hơi sửng sốt. Họ nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê, biết rõ còn hỏi: “Đi đâu?”

Nguyễn Khê nhìn ông ta, đơn giản trả lời: “Về nhà.”

DTV

Tất nhiên Nguyễn Trường Phú biết nhà cô nói là núi Phượng Minh, nhưng ông ta vẫn nói: “Chẳng phải ở đây chính là nhà của con à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.