Tôn Tiểu Tuệ trả lại: “Hôm qua hai đứa nó vừa về, hôm nay tin tức đã truyền ra khắp thôn. Không phải chỉ đậu đại học bình thường thôi đâu, chúng nó đã đậu đại học thủ đô, rất lợi hại! Ông bảo xem, có phải vận mệnh hai đứa này tốt quá không hả?”
Trên ngọn núi của bọn họ không có cả trường học, nên không hề biết đại học nào tốt, đại học nào không. Bọn họ nghe thấy người ta sẽ lên đại học thủ đô thì đã thấy là lợi hại nhất, vì địa vị thủ đô trong lòng bọn họ không giống thế.
Giọng điệu của Nguyễn Trường Quý khàn đặc: “Đó là thật hay giả?”
Tôn Tiểu Tuệ không hề nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chỉ bảo: “Bọn chúng được nuôi dưỡng trong thành phố gần ba năm, đã được nuôi ra trò rồi! Tôi đã bảo từ lâu rồi mà, lúc đó nên để Dược Tiến của chúng ta theo. Theo tới rồi, bây giờ Dược Tiến của chúng ta đã là sinh viên đại học! Nghe nói tốt nghiệp đại học sẽ được chia việc cho, toàn là công việc tốt, là bát sắt!”
Bây giờ nói những lời này có tác dụng chó gì, tưởng là họ muốn bảo Nguyễn Trường Phú dẫn ai đi thì ông ta sẽ dẫn người đó à! Lúc đó là vì Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa cùng góp lời, sau đó họ vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, mới giúp cho Nguyễn Khiết theo được.
Ông ta khựng lại một lát rồi nói: “Bây giờ bà còn mặt mũi nói mấy lời vớ vẩn vậy thì chi bằng nghĩ cách phải làm sao để lôi kéo Tiểu Khiết đi. Dù sao chúng ta cũng là cha mẹ nó, bây giờ nó có tương lai rồi, nó thật sự mặc kệ sống c.h.ế.t của chúng ta à?”
Tôn Tiểu Tuệ nắm đôi đũa, chọc chọc món cơm: “Tôi thấy là con nhỏ đó sẽ làm được đấy!”
Bà ta vừa ăn vừa bảo tiếp: “Chủ yếu là do cha mẹ ông che chở, nếu không... tôi mà không trị được một con nhóc như nó à? Nó là ỷ có ông bà nội nó che chở nên mới dám không xem chúng ta ra gì, mới dám không để ý đến chúng ta!
Nguyễn Trường Quý bảo: “Bà cũng đừng có ngày nào cũng đánh đánh g.i.ế.c giết nữa, không phải con gái nào cũng thích dỗ à? Bà cũng học coi mẹ tôi hống nhóc nữ thế nào đi! Em ba, em tư, Tiểu Khê, rồi Tiểu Khiết, có ai là không đối xử quá tốt với bà ấy?”
Tôn Tiểu Tuệ nói thầm: “Có nhà nào lại đi dỗ ngọt con gái vậy chứ, cũng chỉ có cha mẹ ông...”
Tuy vậy, đúng là bây giờ bà ta thật sự ước được như Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Thúy Chi nhờ vào tay nghê may vá kiếm được nhiều tiền, bây giờ Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cũng thi đậu đại học. Con gái nào cũng đối tốt với bà ấy, không phải sau này bà ấy sẽ sống thời gian như thiên đường sao?
Tuy nhiên, nghĩ một lát rồi bà ta vẫn thấy không hợp lý. Mấy đứa con gái này dù có tốt thì cũng được lợi gì đâu, không phải cuối cùng vẫn là người nhà kẻ khác sao? Từ xưa đến nay đều vậy, chỉ có con trai tốt mới là tốt thật, mới có thể làm rạng rỡ tổ tông.
DTV
Vậy nên bà ta cảm thấy đầu óc Lưu Hạnh Hoa đúng là có vấn đề, thà là hao tâm tốn sức lên người con gái, cháu gái, chứ không dốc lòng cố gắng lên người cháu trai, con trai, mặc kệ cuộc sống của họ cực khổ.
Rõ ràng Nguyễn Trường Phú có thể dẫn theo cả Nguyễn Dược Tiến, nhưng họ lại không để ông ta làm vậy.
Vậy nên, ngoài miệng bà ta cũng nhỏ giọng bổ sung một câu: “Đầu óc có vấn đề...”
Sau khi chuyện thi đậu đại học truyền ra khắp thôn, chỉ cần Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi ra ngoài, mắt của những người khác lập tức như mọc trên người bọn họ. Ai cũng muốn nói mấy câu với bọn họ, còn phải vào nhà lấy đồ ngon ra cho họ ăn, cực kỳ nhiệt tình.
Vì người trong thôn thật sự quá nhiệt tình, họ ra cửa sẽ bị nhét đồ đạc cho, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bèn không ra ngoài nữa.
Sưởi ấm, nấu ăn tại nhà, chuẩn bị mọi thứ cho năm mới cùng Lưu Hạnh Hoa và Tiền Xuyến.
Mấy hôm này Tôn Tiểu Tuệ tìm đến xum xoe với Nguyễn Khiết rất nhiều lần, lấy ra tất cả thứ ngon mình đã mua. Nhưng Nguyễn Khiết giữ thái độ cứng rắn, không để ý tới bà ta. Bà ta cũng vì bị đuổi mà xấu hổ, cầm đồ đạc rời đi, về lại mắng thêm mấy câu.
Mấy ngày nay Nguyễn Thúy Chi đều bận bịu may quần áo mặc năm mới cho người trên núi ở bên ngoài, mãi đến một ngày trước giao thừa, cô ấy mới xong xuôi, về nhà.
Lúc cô ấy về đến nhà thì đã giờ trưa, gần tới lúc ăn cơm.
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cùng đi nhà vệ sinh, lúc quay về vừa hai đụng phải Nguyễn Thúy Chi đang về nhà.
Hai người bèn không đi vào trong phòng, mà đứng ở trước nhà, dưới ánh nắng, chào hỏi Nguyễn Thúy Chi.
Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy bọn họ cũng rất vui vẻ, mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Ngay từ đầu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không hề chú ý là bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đi theo. Đợi Nguyễn Thúy Chi đến gầy, bọn họ mới ý thức được người đàn ông kia là đi theo Nguyễn Thúy Chi, có vẻ không phải là người trong thôn họ, họ chưa từng nhìn thấy.