Vóc dáng người đàn ông rất cao, đi bên cạnh Nguyễn Thúy Chi phải cao hơn một cái đầu. Tuổi trông như ngoài ba mươi, trong tay cầm rất nhiều thứ, có vẻ đều là do Nguyễn Thúy Chi bảo anh ta cầm.
Nguyễn Thúy Chi mỉm cười chào hỏi trước: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết đã về rồi!”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết gọi một tiếng “cô ba”, Nguyễn Khê liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy, hỏi: “Cô đã nhận học trò rồi ạ?”
Nguyễn Thúy Chi cười liến môi, quay đầu liếc qua người đàn ông bên cạnh. Dáng vẻ thoạt như có hơi ngượng ngùng. Lúc nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, cô ấy lại hắng giọng, hơn nửa ngày sau mới cười bảo: “Các cháu... chồng cô ba...”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đồng loạt sửng sốt, sau đó giọng điệu lẫn biểu cảm đều y hệt nhau, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi: “Sao ạ?”
Người đàn ông mỉm cười, mở miệng chào: “Các cháu chính là Tiểu Khê và Tiểu Khiết phải không? Chào các cháu, dượng luôn nghe cả nhà rồi Thúy Chi nói về các cháu, bảo các cháu đã vào thành phố rồi. Bây giờ cuối cùng cũng được gặp.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết hồi hồn lại từ trong kinh ngạc, vội vàng cũng cười chào hỏi: “Chào dượng ạ!”
Lúc này Nguyễn Trường Sinh đi từ trong nhà ra gọi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vào ăn cơm. Thấy hai người Nguyễn Thúy Chi cũng về rồi, bèn gọi chung một tiếng: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, chị ba, anh rể, đừng đứng đó nữa, vào nhà ăn cơm đi, có gì đi vào rồi nói.”
Nghe vậy, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi theo hai người Nguyễn Thúy Chi vào trong nhà. Hai người vẫn thấy chuyện này bất chợt, bèn giấu ý cười nơi khóe môi, liếc lấy nhau một hồi, hệt như có niềm vui gì đó không nén lại được vậy.
DTV
Họ ngồi xuống, rồi đến lúc ăn cơm biểu cảm Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn còn như vậy.
Sau đó Nguyễn Khê hắng giọng hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, sao cô kết hôn mà không nói với chúng cháu tiếng nào vậy?”
Nguyễn Thúy Chi trả lời: “Phải đến công xã làm chứng nhận, chưa xử lý xong, định xong xuôi rồi sẽ nói.”
Vì chồng của Nguyễn Thúy Chi đang ăn cơm chung ở trên bàn, có một số việc không tiên nói, nên Nguyễn Khê hỏi đơn gian vài câu rồi không hỏi nữa. Đến khi cơm nước xong, các cô gọi Tiền Xuyến lên, lén hỏi chuyện Tiền Xuyến.
Tiền Xuyến cười nói cho họ biết: “Người chồng này của cô ba các cháu là do cô ba các cháu nhặt được.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa kinh ngạc mà vừa đồng loạt lên tiếng: “Sao ạ?”
Mặt mày, khóe miệng Tiền Xuyến đều đầy ý cười: “Là lúc vừa qua năm, mấy đứa vừa đi chưa lâu, cô ba các cháu có chuyện đi một chuyến vào trấn, bèn nhặt được ông chồng đó về. Lúc đầu cô ba các cháu chỉ thấy anh ta đáng thương, định giữ anh ta lại mấy ngay, nấu cho mấy bữa ăn no rồi cho đi thôi, nhưng anh ta không cha không mẹ, không có chỗ nào để đi cả. Chỉ là thật sự không ngờ anh ta còn biết cả chữ, chắc phải đến cấp hai chứ không tệ, không gì làm khó được anh ta. Anh ta đã giúp cô ba các cháu ba giải quyết rất nhiều chuyện. Nói chung là trừ việc không cha, không mẹ, không nhà cửa ra, bất kể là từ bề ngoài, nhân phẩm, hay đến những khía cạnh khác, người này đều rất tuyệt vời. Họ sống với nhau nửa năm như vậy, cô ấy cũng coi như hiểu rõ người này, cũng có tình cảm. Hình như cô ba các cháu đã kết hôn với anh ta. Vốn cô ấy định viết thư kể cho các cháu biết, nhưng cô ba các cháu xấu hổ qua, không dám nói với các cháu.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nghe vậy trên mặt toàn là ý cười.
Nguyễn Khê hắng giọng, hỏi thêm: “Vậy dượng ấy tên gì ạ?”
Tiền Xuyến trả lời: “Gọi là Nhạc Hạo Phong, nhỏ hơn cô ba các cháu năm, sáu tuổi. Các cháu không biết đâu, vậy mà cậu ta biết dỗ dành lắm, thật sự xem cô ba các cháu như bảo bối. Đôi lúc thím mà giận chú năm các cháu, thím sẽ bảo anh ấy học người ta chút đi.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nghe xong chỉ cười. Nguyễn Khiết bảo: “Chú năm cũng không tệ lắm mà!”
Tiền Xuyến hừ một cái, bảo: “Nếu anh ta quá kém cỏi, còn lâu thím mới cần!”
Ba người thì lén nói chuyện của Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong về nhà cũng nghe Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa kể chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thi đậu đại học. Vậy là họ gặp lại nhau thì vui vẻ một hồi.
Vì Nhạc Hạo Phong không cha, không mẹ, không nhà cửa, nói về thân thế nữa thê thảm lắm, nên tất nhiên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không nói về chuyện này trước mặt anh ấy và Nguyễn Thúy Chi. Dù sao trong lòng các cô biết đại khái tình hình thế nào là được.
Tối ngủ, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn đến cửa hàng may vá với Nguyễn Thúy Chi, đương nhiên bây giờ nhiều thêm một Nhạc Hạo Phong.
Vì có Nhạc Hạo Phong theo bên cạnh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn chưa nói chuyện Nguyễn Thùy Chi và anh ấy.
Đến cửa tiệm rồi, rửa mặt xong, lúc nằm xuống đi ngủ, Nguyễn Thúy Chi tìm đến bọn họ.
Nguyễn Thúy Chi đi vào phòng, đến bên giường, ngồi xuống thì hỏi họ ngay: “Tiền Xuyến nói hết với các cháu rồi hả?”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết gật đầu: “Dạ, nói cả rồi.”