Cô ấy đến trường học chưa được hai ngày đã bị cảm, đến bây giờ vẫn chưa tốt lên, cái mũi vẫn còn bị nghẹt.
Nguyễn Khê cũng không chần chờ với cô ấy nữa, cô cầm lấy cặp sách đeo lên lưng rồi đứng lên, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Mình đi trước đây.”
Lý Hiểu Phương khẽ gật đầu rồi ngã người xuống giường ngủ tiếp.
Nguyễn Khê đến căn tin ăn sáng, sau đó mang cặp sách ra khỏi trường.
Trước kia lúc chưa xuyên qua đương nhiên là cô đã đến thủ đô rồi, nhưng cô lại chưa từng đến thủ đô vào những năm bảy mươi. Ở thời đại này, thành Tứ Cửu vẫn chưa có sầm uất sôi động như thế, phần lớn nhà dân đều là nhà nhỏ một tầng lợp ngói xám, và cảnh đường phố thì xám xịt.
Cô đeo cặp sách đi vào trong một con hẻm nhỏ thì nhìn thấy một cửa hàng sửa xe.
Trước cửa hàng sửa xe được dựng một cái rạp che mưa, ven đường có một dãy xe đạp cũ, có loại mới tám mươi phần trăm và mới ba mươi phần trăm. Một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi mặc đồng phục màu xanh da trời đang ngồi ở dưới rạp sửa xe đạp.
Nguyễn Khê không nhìn chàng trai kia quá lâu, chỉ nhìn nhìn dãy xe đạp cũ ở trước.
Chàng trai sửa xe ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó ném dụng cụ sửa xe trong tay đi, rửa sạch tay rồi đến đứng trước mặt Nguyễn Khê đánh giá cô một lượt, hỏi cô: “Muốn mua xe sao?”
Nguyễn Khê nhìn chàng trai này, rồi lại nhìn tên cửa hàng sửa xe của anh ấy, một lát sau mới hỏi: “Anh bán sao?”
Chàng trai khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi có bán hay không cũng phải xem cô có muốn mua hay không.”
Nguyễn Khê nghi ngờ nhìn anh ấy, lại hỏi: “Vậy những chiếc xe này của anh bán như thế nào vậy?”
Chàng trai chỉ vào những chiếc xe đạp cũ nói: “Loại này cũ ít tính cô bốn mươi, loại này mới đến tám mươi phần trăm thì phải tám mươi.”
Nguyễn Khê lại nhìn anh ấy: “Đây không phải là tính toán đầu cơ trục lợi rồi sao?”
Chàng trai không chút hoang mang nhìn cô cười: “Nếu như cô mua thì theo như lời cô nói cũng là đầu cơ trục lợi rồi, tội danh giống nhau mà thôi, cô cũng không thể kiện tôi nhỉ? Nếu như cô không mua, tôi đây cũng không thể đầu cơ trục lợi, cô nói xem có phải hay không?”
Lấy giấy tờ cửa hàng sửa xe hợp pháp để che dấu, một bên sửa xe một bên đầu cơ trục lợi, lá gan cũng đủ lớn thật.
Nhưng Nguyễn Khê cũng mặc kệ chuyện này, bây giờ quả thực cô rất muốn mua một chiếc xe đạp. Vốn cô tính mua xe mới, nghe nói trên chợ đen có người bán phiếu xe đạp, nhưng cô tính đi tính lại, thật sự là không mua nổi.
Phiếu xe đạp cũng phải khoảng một trăm hai, hơn nữa bản thân chiếc xe đạp mới cũng phải có giá một trăm năm mươi, vậy thì cũng gần ba trăm rồi. Ba trăm tệ là một khoản lớn, cho dù cô có đào ra được thì cô cũng tiếc.
DTV
Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ xe. có thể mua một chiếc đã qua sử dụng hay không.
Vừa vặn khi cô chuyển đến đây lại thấy được cửa hàng bán xe đã qua sử dụng.
Nếu người này dám bán, vậy thì cô có gì mà không dám mua chứ. Vì thế cô ở trong đống xe đạp lựa chọn, cuối cùng chọn một chiếc xe nửa mới nửa cũ, cò kè mặc cả với chàng trai cả nửa ngày, dùng năm mươi tệ mua.
Chàng trai nhận tiền rồi giao xe đạp cho cô, vỗ vỗ đệm nói: “Bao cô đạp hài lòng.”
Nguyễn Khê nhận lấy xe rời đi, kết quả đạp ra ngoài chưa được năm mươi mét thì dây xích xe của xe bị tuột ra.
“...”
Nguyễn Khê quay đầu xe lại, dắt xe trở về lại trước mặt chàng trai.
Chàng trai lại không chút xấu hổ, nhanh chóng thay cho Nguyễn Khê dây xích loại tốt nhất.
Kết quả Nguyễn Khê đạp ra ngoài chưa tới năm mươi mét, dây xích xe lại một lần nữa bị tuột ra.
Lần này cô lại dắt xe trở về lại, nhìn chàng trai nói: “Anh nghe giọng nói của tôi là ở vùng khác, thấy tôi là người vùng khác lại còn trẻ, cho nên lừa tôi có phải không? Chiếc xe này có giá năm mươi tệ, nhưng tôi thấy ngay cả mười tệ cũng không đáng giá, tôi không lấy nó nữa.”
Cũng may dây xích bị tuột hai lần đều là chưa đi xa cửa hàng, chuyện này nếu như đi xa thì khi trở về cũng không thể nói rõ.
Chàng trai nhìn cô cười: “Em gái à, sao tôi có thể lừa cô được chứ? Cô nhìn chiếc xe này của tôi đi, hãng Chim Bồ Câu Bay chính cống đấy.”
Nguyễn Khê nhìn chiếc xe đạp rồi lại nhìn anh ấy: “Cái ghi đông này là hãng Chim Bồ Câu Bay phải không?”
“...”
Lần này chàng trai cười có hơi tế nhị hơn một chút.
Đúng thực là chỉ có cái ghi đông ở phía trước là nhãn hiệu Chim Bồ Câu Bay, những linh kiện khác đều là lắp ghép lộn xộn, tất cả đều không phải là đồ tốt. Nhưng dù sao cũng đều là do anh ấy cực khổ lắp ráp nên. Trước đó vẫn còn rất tốt, ai ngờ vào thời điểm quan trọng xe lại bị tuột xích chứ!