[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 317:




Nguyễn Khê khẽ gật đầu, sau đó kéo đề tài về lại: “Anh có thể giúp tôi chuyện máy may được không?”

Tạ Đông Dương không nói hai lời: “Chủ nhật tuần sau cô đến thẳng đây lấy.”

Nói xong anh ấy còn nói thêm một câu: “Chỉ cần cô có thể dẫn tôi đến xưởng nhập hàng, về sau tôi sẽ giúp cô lo liệu tất cả những chuyện nhỏ nhặt này, thành Tứ Cửu không có việc gì mà tôi không làm được. Bạn bè chính là bạn bè, tôi cũng không đề cập đến chuyện có tiền hay không.”

Nguyễn Khê khẽ cười, đứng dậy khỏi cái ghế gấp nhỏ: “Được rồi, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp lại.”

Giải quyết xong chuyện, cô xoay người rời đi, khi vừa đi đến bên góc dưới rạp cầm lấy ô, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói: “À đúng rồi, còn cả xe ba bánh nữa, loại mà có thể lái ấy, anh có thể kiếm giúp tôi một chiếc luôn không?”

Tạ Đông Dương nhìn cô xác nhận: “Là xe ba gác sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Loại để chở đồ vật ấy.”

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ tìm xem giúp cô, nhưng trong tay tôi có thể sẽ không có nhiều tiền như vậy để ứng trước giúp cô được.”

Muốn ứng trước một chiếc máy may, lại thêm cả một chiếc xe ba gác đã qua sử dụng, chúng đều không phải là những thứ nhỏ nhặt, anh ấy không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Ở cửa hàng sửa xe này, bình thường anh ấy chỉ có thể kiếm được một ít tiền từ phí sửa xe, số tiền thu được chỉ là chút đồng tiền lẻ, hơn nữa có rất nhiều người sẽ không đến sửa xe đạp nếu xe chưa tệ đến mức không thể đạp nữa, công việc mà anh ấy làm nhiều nhất chính là vá lốp xe.

Mặc dù anh ấy đầu cơ trục lợi bán xe đạp đã qua sử dụng, nhưng những linh kiện cũ đó cũng là do anh ấy trả tiền mua, lắp ráp thật ra cũng chỉ kiếm được chút tiền công, mà cũng chẳng có mấy ai dám đến mua, cho nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Chiếc xe mới tám mươi phần trăm mà anh thu gom được cho Nguyễn Khê năm ngoái thật đúng là không kiếm được bao nhiêu tiền của cô.

Ở thời đại này, ba mươi tệ là tiền lương cả một tháng lương của một công nhân ở trong thành phố, mặc dù trên người Nguyễn Khê có không ít nhiều tiền, nhưng cũng không đủ để cô phô trương sự giàu sang ở trong thành Tứ Cửu này, không cần phải băn khoăn bất cứ thứ gì mà tùy tiện móc ra ngoài được.

DTV

Vì thế cô nhìn Tạ Đông Dương nói: “Anh cứ tìm trước giúp tôi nha, nếu họ không cho anh đưa đến đây thì tôi sẽ đến tận đó mua.”

Tạ Đông Dương gật đầu: “Vậy đi, cuối tuần này tôi sẽ hỏi khắp nơi một chút, tranh thủ kiếm giúp cô.”

Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Vậy thì cảm ơn anh trước.”

Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, nhớ kỹ chuyện cô đã hứa dẫn tôi đi nhập hàng.”

Nguyễn Khê đứng bên cạnh rạp che mưa mở ô: “Được, chủ nhật tuần sau tôi đến tìm anh.”

Cô nói xong thì đi vào trong màn mưa, nước mưa dày đặc rơi xuống ô.

Sáu ngày trong tuần ở trường học, ngày nào cũng đều lên lớp, ăn cơm và đọc sách học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.

Bởi vì không học cùng trường với Nguyễn Khiết, cũng bởi vì Nguyễn Khiết không giống cô. Cô ấy được nhận vào một trường đại học bổ sung kiến thức khẩn cấp, vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học, cho nên sau khi đến trường học, Nguyễn Khê cũng không thường xuyên đến tìm cô ấy.

Cô cũng giống như những học sinh khác vậy, thời gian mà bọn họ có căn bản không đủ để đọc sách và học tập, hận không thể khi ăn cơm hay đi vệ sinh cũng cầm một quyển sách trên tay. Đương nhiên, thực tế cũng gần như là vậy.

So với các cô ấy, Nguyễn Khê đương nhiên không có cảm giác đói khát với sách trong thư viện như vậy. Rốt cuộc cô cũng đã từng học đại học rồi, cô đã đọc lướt qua các loại sách mà mình hứng thú và yêu thích, cho nên dường như cô cũng không có vẻ đói khát như vậy cho lắm.

Bình thường sau khi hoàn thành xong việc học, cô sẽ bận rộn với việc riêng của mình.

Vào chủ nhật, bạn cùng phòng sẽ thức dậy muộn một chút, nhưng cô cũng không ngủ. Mỗi lần cô đều thức dậy vào sáng sớm, sau khi rửa mặt xong thì đến căn tin ăn sáng, sau đó thì đạp xe ra ngoài đi dạo, thoạt nhìn trông như những tên du côn không có việc gì làm vậy.

Hôm nay cô cũng thức dậy sớm, cơm nước xong xuôi thì đạp xe ra tiệm sửa xe của Tạ Đông Dương.

Khi cô đến cũng vừa lúc Tạ Đông Dương đến mở cửa.

Tạ Đông Dương nhìn thấy cô thì nói: “Tôi nghĩ cô sẽ đến sớm, quả nhiên là tôi đã đoán đúng.”

Nguyễn Khê đỗ xe lại rồi đi tới hỏi anh ấy: “Anh đã tìm hết giúp tôi rồi sao?”

Tạ Đông Dương dẫn cô đi vào: “Cô tự xem một chút đi.”

Nguyễn Khê đi theo anh ấy vào cửa hàng xem, chỉ thấy bên trong cửa hàng có một chiếc xe ba gác ba bánh mới khoảng năm mươi phần trăm, bên trong thùng xe phía sau đặt một chiếc máy may mới khoảng một nửa, cũng không cũ lắm. Tuy rằng trông bề ngoài cũ kỹ, nhưng trông có vẻ cũng không tồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.