Nguyễn Khê nhanh chóng nuốt miếng mì trong miệng, đặt đũa lên bát rồi nhìn sang quầy hàng ở bên cạnh. Khi chạm phải ánh mắt của cô gái trước quầy hàng, cô lập tức sững sờ, cô gái trước quầy hàng kia cũng sững sờ không kém.
Là cô gái chỉ xuất hiện trong những bức thư của Nguyễn Thu Nguyệt trong khoảng một năm trở lại đây - Diệp Thu Văn.
DTV
Hơn nữa cô ta cũng không phải chỉ đi một mình, bên cạnh cô ta còn có một người con trai, đó chính là bạn trai Lục Viễn Chinh của cô ta.
Khi nhìn thấy kẻ thù, cô vô cùng tức giận.
Nhưng trên mặt Nguyễn Khê lại không có biểu hiện gì khác, không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt, như thể không quen biết Diệp Thu Văn. Cô chỉ nhìn chiếc khăn lụa màu vàng trên tay cô ta, mở miệng trả lời một câu: “Cái kia đắt hơn một chút, mỗi cái một tệ.”
Diệp Thu Văn cầm khăn lụa khẽ cười, nhìn Nguyễn Khê nói: “Cha mẹ cô có biết cô ở đây làm loại chuyện này không?”
Loại chuyện mất mặt xấu hổ, khiến cho người ta xem thường.
Dọn quầy bán hàng bên lề đường, lại còn ăn cơm ở bên lề đường.
Giống như một kẻ ăn mày vậy.
Nguyễn Khê cũng lười nhìn cô ta tiếp, cô thu tầm mắt lại hờ hững nói: “Thi đại học hai lần đều không đậu, vậy mà vẫn còn có thể cười được, thật lợi hại. Đó là cha mẹ là của cô, đừng có đưa cho tôi, tôi không cần.”
Như nhớ tới điều gì đó, cô lại nhìn cô ta và nói: “À đúng rồi, không phải cô hẳn là đang tham gia sản xuất ở trang trại hả, sao lại đến đây rồi? Ồ, đến tìm bạn trai nương tựa sao, tình yêu vĩ đại thật sự làm cho lòng người vừa say mê vừa cảm động.”
Diệp Thư Văn bị cô nói đến mức khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt cụp xuống, nghiến chặt răng không nói nên lời.
Chỉ một lúc sau, cô ta lại mỉm cười nói: “Cô có không? Tình yêu vĩ đại ấy.”
Thật là khiến người ta buồn nôn, Nguyễn Khê trực tiếp: “Xí!”
Diệp Thư Văn lại bị cô xí đến sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn cô nói: “Sinh viên trường Bắc Đại có phẩm chất như thế sao?”
Tạ Đông Dương ở bên cạnh xem một hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì, anh ấy bưng bát mì trống không đi tới, cầm lấy đũa trên bát mì của Nguyên Khê lên rồi chồng vào nhau, mở miệng hỏi một câu: “Hai người này là ai thế?”
Nguyễn Khê không nhân nhượng nói thẳng: “Hai người thiểu năng.”
Tạ Đông Dương thật sự không kìm được: “Phịp...”
Lục Viễn Chinh ở đằng kia cũng không vui, anh ta cau mày lên tiếng: “Cô nói chuyện kiểu gì thế?”
Nguyễn Khê lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh quản được tôi nói cái gì hả? Tôi muốn nói gì thì nói, anh quản được sao? Nếu không muốn nghe thì cút xa một chút, cứ vờ như không biết không phải là được rồi sao, cứ mở miệng tìm cảm giác tồn tại làm gì chứ!”
Lục Viễn Chinh tức giận đến mức đen cả mặt, chịu đựng hồi lâu mới nói: “Cô là Nguyên Khê đúng không? Trước đây tôi còn có hơi không tin cô là loại người như vậy, nhưng bây giờ gặp rồi tôi cũng xem như là đã thấy rồi, phẩm chất của cô thật khiến cho tôi xem thế là đủ rồi!”
Nguyễn Khê bật cười: “Cái gì mà xem thế là đủ rồi chứ? Anh không cần phải quan tâm tôi là hạng người như thế nào, cho dù phẩm chất của tôi có kém như thế nào cũng không liên quan gì đến anh, anh thật sự biết bạn gái của mình là hạng người như thế nào sao?”
Lục Viễn Chinh nói: “Đương nhiên là tôi biết Thu Văn là hạng người như thế nào!”
Nguyễn Khê nhìn về phía Diệp Thu Văn, nhìn thấy trong mắt của cô ta chẳng mảy may có chút khiêm tốn nào, cô cũng không thèm quan tâm đến chuyện lộn xộn giữa bọn họ nữa. Hai người này vĩnh viễn bị khoá chung với nhau cũng rất tốt, để cho bọn họ không rời không bỏ cảm động trời đất đi.
Vì vậy, cô mỉm cười nói: “Làm phiền hai người không mua đồ thì tránh ra, cảm ơn.”
Kết quả là Diệp Thu Văn lại đứng yên không nhúc nhích như thể dưới lòng bàn chân dính keo vậy. Cô ta cảm thấy Nguyễn Khê như thế này là đang sợ cô ta, bởi vì bên cạnh cô ta có Lục Viễn Chinh, người luôn coi cô ta như bảo bối, cho nên cô ta lại hỏi: “Đây là người yêu của cô sao?”
Nguyễn Khê mặc kệ cô ta: “Cô cho rằng ai cũng không có đàn ông thì không sống nổi giống như cô sao.”
Diệp Thư Văn lại cười lên: “Không phải sao? Tôi thấy xem ra là cô ngại thừa nhận nhỉ, sao Hứa Chước lại không ở đây với cô vậy? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ câu được anh ta vào tay chứ, kết quả không phải là ở cùng với một tên du côn đấy sao.”
Nghe vậy, Tạ Đông Dương lập tức không vui, anh ấy trừng mắt lên mắng: “Mẹ nó, cô nói ai là du côn đấy? Ông đây có hộ khẩu Bắc Kinh, có nhà, có công việc đàng hoàng...”
Ngừng một chút lại mạnh mẽ bổ sung thêm một câu: “Còn có tiền!”
Diệp Thư Văn nhìn anh ấy, khẽ cười nhạo: “Có công việc, có tiền mà còn ở đây bày bán hàng ở ven đường sao?”