[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 325:




Tạ Đông Dương đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi Nguyễn Khê cãi nhau với một đôi nam nữ ở trước quầy hàng, nói ba mẹ là của cô gái kia, cô không cần. Vì thế anh ấy lại hỏi: “Rốt cuộc hai người vừa rồi là ai? Cô gái kia là chị gái của cô à?”

Nguyễn Khê lại gật đầu với anh ấy một cái: “Là con nuôi của ba mẹ tôi.”

Tạ Đông Dương càng tò mò hơn: “Thế thì quan hệ của các cô... Cứ gặp mặt là cãi vã... Như nước với lửa...”

Nguyễn Khê không muốn nói thêm nữa nên chỉ nói: “Nói tới vấn đề này thì chuyện rất dài, sau này có cơ hội rồi nói sau.”

Tạ Đông Dương thấy cô không muốn nói thêm nên cũng không truy hỏi nữa. Nguyễn Khê chuyển chủ đề, quay đầu nhìn về phía Hứa Chước và hỏi: “Có lẽ tôi sẽ bận rộn ở nơi này tới tối mịt, không có thời gian đi dạo với anh đâu. Anh... Hay là anh đi tìm bạn học của anh đi? Buổi tối xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Hứa Chước cũng không có ý muốn đi: “Không có gì hay ho để đi dạo, hay là tôi ở chỗ này xem em bán hàng?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên rồi cười nói: “Anh không sợ mất mặt à?”

Từ trước tới nay, Hứa Chước là người ưa sĩ diện, chuyên làm những chuyện huênh hoang, chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như thế này.

DTV

Anh ấy quay đầu nhìn đường một chút rồi quay lại hạ giọng nói: “Dù sao nơi này cũng chẳng có ai quen biết anh.”

Điều này cũng đúng, Nguyễn Khê thấy Hứa Chước không có ý định đi nên cứ để mặc anh ấy ở lại nơi này. Vừa khéo còn có người phụ việc với cô, buổi tối Nguyễn Khê sẽ mời Hứa Chước ăn cơm.

Giữa trưa trên đường rất ít người, hai người sẽ ngồi hàn huyên với nhau. Họ nói về những gì bản thân gặp phải trong hai năm qua, cũng nói một chút về tình huống hiện tại của bản thân, trao đổi một chút thông tin.

Thật ra, Nguyễn Khê chẳng có nhiều chuyện để nói. Suốt một năm kia, ngày ngày cô đều ở trong nhà với Nguyễn Khiết, ở tới tận khi khôi phục lại thi đại học rồi tham gia thi, sau khi thi đậu đại học mà bản thân mong muốn thì hơi kích động một chút.

Lên đại học thì lại học tập, ngoài ra còn chạy tới nhà máy ở bên ngoài. Đương nhiên, cô chưa từng nhắc tới những chuyện khi chạy tới nhà máy. Dù sao đó cũng chẳng phải chuyện đáng bàn sâu vào.

Hai năm qua, cuộc sống của Hứa Chước còn đơn điệu hơn của Nguyễn Khê. Bởi cuộc sống buồn tẻ trong quân đội đã hình thành thì không thể thay đổi được. Ngày ngày chẳng có gì ngoài huấn luyện, ngoại trừ nội dung huấn luyện và cường độ khác nhau ra thì gần như những thứ khác không có gì thay đổi.

Vào thời điểm hai người đang ôn chuyện, Tạ Đông Dương thừa dịp giữa trưa không có ai, nằm sấp trên quầy hàng chợp mắt một lúc. Sau khi buổi trưa qua đi, buổi chiều trên đường có nhiều người hơn một chút, có người tới xem đồ hỏi giá cả. Tạ Đông Dương bị Nguyễn Khê gọi dậy, nhảy dựng lên nháy mắt mấy cái rồi lại bắt đầu một buổi chiều bận rộn.

Cô bận rộn một lúc, thừa dịp không có khách nói với Hứa Chước: “Anh trông hàng giúp tôi một lát, tôi quay lại ngay.”

Hứa Chước cho rằng Nguyễn Khê muốn đi vệ sinh nên đương nhiên đồng ý để cô đi. Quả thực, Nguyễn Khê có đi vệ sinh nhưng sau khi đi xong không về quầy hàng ngay. Cô đi thẳng tới bưu cục ở gần đó và gọi điện thoại tới văn phòng của Nguyễn Trường Phú.

Cô từng học thuộc lòng số điện thoại của văn phòng ông ta, bây giờ vẫn nhớ trong đầu. Nhưng hôm nay là chủ nhật nên chưa chắc Nguyễn Trường Phú đã ở đơn vị. Nguyễn Khê ôm tâm thái thử một chút, cầm ống nghe đặt ở bên tai nghe một lúc.

Điện thoại đổ chuông tầm bốn, năm hồi thì đầu dây bên kia có người nhấc máy: “Alo? Ai vậy?”

Nguyễn Khê nhận ra giọng của Nguyễn Trường Phú nên hắng giọng nói: “Bác Nguyễn, là con!”

Nhưng ông ta không nhận ra giọng nói của cô, giọng điệu trở nên cẩn thận: “Cô là ai?”

Nguyễn Khê không muốn lãng phí tiền điện thoại với Nguyễn Trường Phú, điện thoại đường dài đắt c.h.ế.t đi được nên vội vàng nói: “Con là Nguyễn Khê, con có việc muốn hỏi bác. Vào năm cuối cùng con còn ở nhà, có người nào động vào thư của con không?”

Nguyễn Trường Phú đã không ở nhà trong thời gian dài, nào biết được chuyện này chứ?

Nguyễn Khê không chờ ông ta nói chuyện mà nói luôn: “Được rồi, bác đừng trả lời. Tối nay, bác về nhà hỏi giúp cháu xem có ai động vào thư của cháu hay không? Từ khi ăn tết năm 1977 xong quay lại, cháu chưa nhận được thư. Bây giờ, cháu gặp Hứa Chước ở Bắc Kinh, anh ấy nói rằng đã viết cho cháu hai phong thư nhưng cháu lại không hề nhận được.”

Nguyễn Trường Phú giành được cơ hội nên nói: “Con nghi ngờ có người giở trò với thư của con?”

Nguyễn Khê nói vào điện thoại: “Vâng, bác về nhà giúp cháu hỏi rõ ràng. Phí điện thoại ở bên con quá đắt, con không nói nhiều với bác được. Tối mai sau khi tan tầm, bác ở lại đơn vị thêm một lúc, con sẽ gọi điện cho bác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.