Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nói: “Cô xem thích kiểu nào thì chọn một bộ, cuối tuần cô tới xem. Cô thấy sao?”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh nghe vậy thì vui mừng: “Thật sao?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Tôi làm theo kích thước của cô. Tới lúc đó, cô thích thì có thể mua, không thích cũng không sao. Tôi sẽ để lại làm đồ mẫu treo ở đây.”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh nhìn Nguyễn Khê: “Không sao, thế đợi tôi mua vải tới trước?”
Nguyễn Khê nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi chọn vải. Trước hết cứ cho cô xem tay nghề của tôi thế nào đã.”
Chuyện tốt thế này, cô gái đầu cài hoa màu xanh nghe thấy vậy đương nhiên sẽ vui mừng. Dù sao, cô ấy chẳng phải bỏ cái gì hết, tới lúc đó thích thì mua còn không thích hoặc cảm thấy không đáng tiền thì không mua. Thế là cô gái đầu cài hoa màu xanh gật đầu: “Được, thế thì tuần sau tôi sẽ tới xem.”
Nói xong, cô ấy chỉ chỉ: “Nhà tôi ở trong cái ngõ nhỏ kia.”
Nguyễn Khê nhìn theo hướng mà cô gái chỉ, sau đó thu hồi ánh mắt cười nói: “Cô xem chọn một kiểu đi.”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh cực kỳ vui vẻ, tỉ mỉ lật tập vẽ. Cuối cùng, cô ấy chọn một chiếc váy liền rồi nói: “Tôi thích rất nhiều kiểu, cảm thấy mỗi bộ đều rất đẹp. Trước hết cứ làm kiểu này đi.”
Nguyễn Khê cầm bút chì tích vào bức tranh kia một cái: “Được, vậy thì may bộ này.”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh tỏ ra vừa hưng phấn vừa chờ mong nói: “Chủ nhật tuần sau tôi sẽ tới xem.”
Nguyễn Khê cũng vui vẻ, đứng dậy cầm thước dây đo kích thước thân thể cho cô gái và nói: “Bình thường tôi sẽ không đến, chỉ tới đây vào chủ nhật thôi. Vì thế chủ nhật cô tới tìm tôi là được rồi.”
Cô gái kia duỗi cánh tay ra hỏi: “Vì bình thường phải đi làm sao? Tôi đi làm ở Cung thiếu niên. Cô thì sao?”
Nguyễn Khuê cười một cái nói: “Tôi còn đi học.”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh nhìn cô nói: “Cô đang học đại học à?”
Nguyễn Khê vừa đo kích thước thân thể vừa đáp: “Đúng, bây giờ đang học năm hai đại học.”
Cô gái đầu cài hoa màu xanh tỏ ra hâm mộ: “Tôi thi hai lần nhưng cả hai lần đều trượt. Vì thế đã từ bỏ.”
Nguyễn Khê lấy xong số đo thì cất thước dây vào ngăn kéo nhỏ của máy may. Cô gái đầu cài hoa màu xanh trả tiền cho hai dây buộc tóc thì rời đi, không nán lại nói chuyện với cô nữa.
Sau khi cô ấy đi, trước quầy hàng lại có một lượt người tới mua đồ. Nguyễn Khê phải đứng trước quầy hàng chào hỏi một lượt. Sau khi bán đồ, thu xong tiền, cô lại quay lại ngòi sau máy may, tiếp tục tháo khóa kéo.
Bây giờ đã sắp tới chạng vạng tối, trên đường có rất ít người qua lại. Tạ Đông Dương ngồi nghỉ trước quầy hàng, quay đầu nhìn cô nói: “Vì sao cô gái kia chẳng đưa cái gì mà cô lại may quần áo cho cô ấy.”
Nguyễn Khê bỏ khóa kéo bị hỏng đã tháo ra sang một bên, dùng máy may khóa mới vào quần áo. Cô vừa đạp máy may vừa nói với Tạ Đông Dương: “Nếu đã muốn bán tay nghề thì đương nhiên trước hết phải nghĩ cách để người khác thấy tay nghề của mình.”
Bây giờ, anh ấy đã biết vì sao cô lại kiếm được nhiều tiền hơn mình. Bởi vì, Nguyễn Khê có tay nghề, tương đương với việc bày ra hai quầy hàng vừa bán đồ vừa kiếm tiền từ tay nghề. Cũng vì thế cô càng ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn anh ấy.
Đương nhiên, không phải Tạ Đông Dương đang so bì với Nguyễn Khê, càng không phải ghen tị vì cô kiếm được nhiều tiền hơn mình.
DTV
Anh nghĩ đi nghĩ lại nói: “Nói rất có lý.”
Nguyễn Khê thay xong khóa kéo thì vừa khéo người để quần áo ở đây sửa đi dạo phố quay lại. Thấy khóa đã được thay thì rất hài lòng, trả tiền sửa quần áo rồi rời đi. Nguyễn Khê ngồi trên ghế vươn vai một cái nhìn mặt trời đang ngả về tây: “Một ngày lại sắp kết thúc rồi.”
Thật ra, cũng có thể nói lại một tuần nữa đã trôi qua. Tạ Đông Dương nhìn cô cười hỏi: “Sau khi thu quán xong có muốn tới quán ăn để làm một bữa không?”
Nguyễn Khê buông lỏng cánh tay đang đặt trên máy may ra: “Tối nay tôi bận rồi, có hẹn với người khác.”
Tạ Đông Dương không để ý cười nói: “Thế thì lần sau chúng ta đi ăn vậy.”
Nguyễn Khê ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, sau đó đột nhiên đứng dậy cầm cặp sách đeo lên và nói với Tạ Đông Dương: “Cậu ba, làm phiền anh trông giúp quầy hàng. Tôi đi ra ngoài mua chút đồ rồi về, nhanh thôi.”
Tạ Đông Dương vươn cổ lên hỏi: “Mua cái gì thế?”
Nguyễn Khê không quay đầu lại nói: “Mua vải về may quần áo.’
Cô mua vải xong trở về thì mặt trời đã hạ xuống thêm một chút rồi. Khoảng nửa giờ sau, cửa hàng ở ven đường lục tục bắt đầu đóng cửa. Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng đã tới giờ thu dọn quầy hàng, dọn sạch đồ lên xe rồi đạp xe tới cửa hàng sửa xe để.