[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 351:




Nguyễn Chí Cao gật đầu nói theo: “Ngoại trừ Tiểu Khê và Tiểu Khiết, các con hiện tại coi như cũng tới thành phố, hộ khẩu cũng chưa chuyển, ở đó không thể nhận lương thực, không có cả phiếu lương thực thì làm sao mua thức ăn được? Ở nhà cũng không thiếu phiếu lương thực, sau khi thu hoạch có thể đến hợp tác xã lương thực đổi thành vé, gửi qua đó cho các con.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng nhìn nhau.

Một lát sau, Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy chúng con đi làm trước rồi nói sau, sau khi làm ăn được sẽ lập tức đón hai người. Hai người ở nhà chăm sóc mấy mảnh đất này, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Có thể làm thì làm một chút thôi, không làm được thì tìm người giúp đỡ, tuyệt đối không được cố gắng làm việc.”

Nguyễn Chí Cao đập xong tẩu hút thuốc rồi cất đi: “Những chuyện này bọn con cứ yên tâm, chúng ta đâu có ngốc. Sinh hoạt với mọi người trong thôn bao nhiêu lâu nay, cha lại có mấy chục năm làm bí thư đại đội rồi, tìm người giúp đỡ là chuyện chỉ cần nói một tiếng là xong, sẽ không có khó khăn gì đâu. Nhưng thật ra các con đến thành phố lớn, chưa quen được cuộc sống ở đó, sẽ có rất nhiều khó khăn, các con quản lý bản thân cho tốt là được, đừng quan tâm đến cha mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa: “Đúng vậy, các con không cần phải để ý tới cha mẹ, ở ngoài từ chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi. Cho rằng đi ra ngoài là có thể thuận lợi ngay được sao? Đó là nơi của người khác,khó khăn hơn so với ở nhà nhiều, nhưng các con đều ở chung một chỗ nên cha mẹ vẫn yên tâm.”

Nói chủ đề này một lúc, cuối cùng vẫn phải nghe Nguyễn Chí Cao sắp xếp.

DTV

Để tới khi hết năm, Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cùng nhau mang lương thực còn thừa trong nhà đến hợp tác xã lương thực để đổi thành phiếu lương thực. Sau đó cầm phiếu lương thực và hành lý cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tới Bắc Kinh.

Lần này con trai con gái cả cháu gái đều đi cả, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng khó tránh khỏi việc trong lòng cảm thấy cô đơn. Nhưng vì để cho Nguyễn Trường Sinh và mọi người yên tâm đi ra ngoài bôn ba, nên bọn họ cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ đơn giản như tiễn họ đi thôi.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ không hiểu có lý do gì, chỉ tò mò: “Làm gì vậy nhỉ?”

Hai ngày sau nghe người ta nói hai gia đình Nguyễn Thùy Chi và Nguyễn Trường Sinh đi Bắc Kinh hết, Tôn Tiểu Tuệ mới giận dữ tìm Nguyễn Trường Quý, lải nhải với ông ta: “Như vậy là có ý gì hả? Ông nói xem chuyện này là sao? Thoáng một cái đã đi cả rồi, để lại một mình nhà chúng ta ở lại cái núi rách nát này đúng không? Dựa vào đâu mà không đưa chúng ta theo? Dựa vào cái gì mà không đưa theo chứ!”

Nguyễn Trường Quý không nhịn được nói: “Dựa vào việc bà muốn ở riêng, không phải là người một nhà nữa đấy!”

Vì phải cầm không ít hành lý còn phải dẫn theo hai đứa bé, Nguyễn Khê và mọi người đi xuống núi tương đối chậm, đi mất hai ngày rưỡi mới tới thị trấn. Vì nhiều người nên không quấy rầy nhà họ Tiền, họ ăn trưa luôn ở quán mì.

Sau khi cơm nước nước xong xuôi bọn họ cùng đi tới nhà họ Tiền một chuyến, chỉ thăm người thân chứ không ăn cơm, ở lại nhà họ Tiền chơi một lát rồi rời đi, sau đó bọn họ đi tới cửa hàng mua đồ, định mang lên tàu hỏa để ăn.

Hành lý đã bỏ vào nhà khách từ sớm, hai em bé được cha cõng ở sau lưng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thúy Chi và Tiền Xuyến chỉ để ý chuyện đi mua đồ, nhìn một nơi một chút, thấy thích thì mua.

Đi dạo một vòng xong còn chưa ra ngoài cửa hàng được mấy bước, thì chạm mặt với một người quen cũ.

Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều bất ngờ, Lưu Hùng đứng ở phía đối diện cũng hơi sửng sốt.

Sau đó Lưu Hùng chợt bật cười, dùng giọng điệu kỳ lạ lớn tiếng nói: “Ôi trời, không phải Thúy Chi đó sao?”

Nguyễn Thúy Chi lập tức lườm anh ta một cái, không muốn để ý nhiều đến anh ta. Nhiều năm như vậy mới lại nhìn thấy anh ta, trong lòng chỉ có sự phiền phức và chán ghét, thậm chí còn nghi ngờ mắt của mình khi còn trẻ bị mù rồi, sao có thể nhìn trúng một người đàn ông thối nát như thế.

Lưu Hùng lại không hề xấu hổ, lập tức kéo người phụ nữ trung niên đến bên cạnh mình, nói: “Tới đây tới đây, để giới thiệu với em một chút, đây chính là người vợ trước kia của anh, Nguyễn Thúy Chi, mấy năm rồi không gặp.”

Nói xong anh ta lại nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, giọng nói vẫn nhiệt tình như vậy: “Đây là vợ tôi. Thúy Chi, bây giờ cô đã lập gia đình chưa vậy?”

Vẫn đi ra ngoài đi dạo mua đồ với hai đứa cháu gái, có lẽ là chưa gả đi rồi.

Đã sớm nói rồi, ở trong núi lớn như thế làm sao có thể gả cho người tốt được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.